Dù sao tu vi thân thể nhiều hơn đối phương một cảnh giới, lão phu còn có thể đưa Tỏa Hồn Linh Đỉnh cho hắn mượn dùng một chút, trên người hắn hẳn cũng còn có những thứ khác...
- A —— Nhạc sư bá, không muốn đâu.
Không đợi hắn nói xong, Chu Ngọc Phong đột nhiên gào thét một tiếng, khóc rống lên, nằm trên mặt đất lạnh run nói:
- Đệ tử đánh không lại, đánh không lại! Sư tôn, đệ tử không dám... Đại trưởng lão, các vị sư thúc sư bá, đệ tử chỉ có tu vi cao một chút, không có bất kỳ kinh nghiệm thực chiến nào, hơn nữa vừa lên chiến đài liền phát run, là một con gà bệnh, không nên phái đệ tử đi lên...
Nói xong, hắn lần nữa dập đầu như giã tỏi, một bên khóc, một bên cầu xin tha thứ.
Sắc mặt mọi người cứng ngắc.
- Rác rưởi! Chết tiệt! Ngu ngốc! Đồ bỏ đi
Lạc Quang Trọng bỗng cảm thấy mất hết mặt mũi, đi lên dùng một cước đá vào cái đầu đang không ngừng dập đầu kia, tức giận thiếu chút nữa té xỉu.
Những người khác vội vàng kéo hắn lại.
- Được rồi, nếu Chu sư điệt không muốn đi lên, sẽ không miễn cưỡng hắn.
- Ai, cũng không trách Chu sư điệt, lúc trước ở biên cảnh Đại Viêm, tiểu súc sinh Đại Viêm kia thật sự là quá... Không sao đâu không sao đâu, Chu sư điệt giữ lại để tranh đoạt linh quáng, đánh với tông môn khác là được.
- Vậy phái ai đi lên đây? Chẳng lẽ phái Từ sư điệt bọn họ? Phía sau còn phải tranh đoạt linh quáng cùng với Cửu Thiên Dao Đài và Bồng Lai Tiên Đảo...
Lúc này, một thanh niên dáng người cao lớn khuôn mặt tuấn lãng, đột nhiên càng lúc càng nhiều người mà ra, cung kính nói:
- Đại trưởng lão, Nhạc sư bá, đệ tử Giang Ngọc Châu nguyện ý lên đài quyết chiến.
Vừa nghe lời này, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía hắn.
Ánh mắt Nhạc Dương Lâu bỗng sáng ngời, nói:
- Giang sư điệt đứng thứ ba của bảng Tinh Anh lần trước, nghe nói tu vi đã đột phá đến Quy Nhất cảnh?
Giang Ngọc Châu cúi đầu cung kính nói:
- Đệ tử một năm trước đã đột phá đến Quy Nhất cảnh sơ kỳ, lại bế quan một năm, hiện tại là Quy Nhất cảnh trung kỳ. Thân thể cũng không lười biếng tu luyện, tu vi hiện giờ là Đại Tông Sư trung kỳ.
Vừa nghe lời này, ánh mắt Công Dương Nham cũng sáng ngời, gật đầu nói:
- Tốt, tu vi chỉnh thể cao hơn nữ tử Đại Viêm kia, hơn nữa với công pháp và linh bảo đặc biệt của Phiêu Miểu Tiên Tông ta, hẳn là không thành vấn đề.
Nhạc Dương Lâu lập tức lấy ra một cái tiểu đỉnh màu vàng, đưa tới trước mặt hắn, nói:
- Mặc dù như thế, nhưng vẫn không thể khinh thường. Cầm Toả Hồ Linh Đỉnh này đi, chỉ cần đưa hồn lực vào là có thể sử dụng, chuyên khóa thần hồn, đối phương chỉ cần dám vận dụng thần hồn phóng thích, ngươi có thể lập tức sử dụng, cam đoan đối phương trong thời gian ngắn không thể động đậy được.
- Đa tạ Nhạc sư bá!
Giang Ngọc Châu vội vàng nhận lấy, cung kính nói cảm ơn.
Đại trưởng lão Công Dương Nham lại thấp giọng dặn dò vài câu, thấy thời gian đã chậm trễ quá lâu, vội vàng nói:
- Đi đi, cố gắng biểu hiện tốt, rửa sạch nhục nhã cho Phiêu Miểu Tiên Tông ta.
- Tuân lệnh!
Giang Ngọc Châu cầm theo khí vũ hiên ngang đi lên chiến đài.
Nhạc Dương Lâu cảm thán nói:
- Không ngờ Giang sư điệt bế quan một năm, lại đột phá một cấp, thiên phú quả thật không tồi.
Công Dương Nham gật đầu nói:
- Dù sao cũng đứng thứ ba trong bảng Tinh Anh lần trước, mấy trận tỷ thí lúc trước của hắn, lão phu vẫn còn nhớ rõ, kinh nghiệm chiến đấu vô cùng phong phú.
Mấy người khi đàm luận về đệ tử này, Chu Ngọc Phong còn quỳ trên mặt đất phát run, không dám đứng lên.
Lạc Quang Trọng lại nhịn không được đá cho hắn một cước, tức giận nói:
- Còn quỳ làm cái gì? Đứng dậy! Mở to đôi mắt ngươi nhìn kỹ, người ta nổi danh thế nào trên sân đấu! Đồ bỏ đi, cho ngươi cơ hội ngươi không biết quý trọng, cả đời bị người ta cười nhạo đi.
Chu Ngọc Phong ngẩng đầu khiếp sợ nhìn thoáng qua trên đài, thấp giọng yếu ớt nói
- Bị người cười nhạo, so với... Bị người đánh chết vẫn còn tốt hơn...
- Bốp!
Lạc Quang Trọng lại hung hăng tát vào đầu hắn, giận dữ nói:
- Còn dám nói! Ai bị đánh chết?
Vừa dứt lời, trong đám người bốn phía đột nhiên truyền đến một tiếng kinh hô.
Trên chiến đài, một thanh cự kiếm màu xanh đột nhiên xuất hiện, “oanh” một tiếng chém xuống, Giang Ngọc Châu vừa lên đài còn chưa đánh ra chiêu nào đã bị một kiếm chém nát hộ thể hào quang, sau đó lại bị một kiếm chém nằm sấp trên mặt đất.
Thanh cự kiếm màu xanh kia bỗng hóa thành vô số mảnh vụn kiếm quang, bao phủ hắn ở bên trong.
- Ồ!
Kim quang toàn thân Giang Ngọc Châu nở rộ, từ trong kiếm quang thoát khốn mà ra.
Hắn cầm trong tay một thanh bảo kiếm màu đỏ thẫm, đột nhiên từng bước từng bước đi lên giữa không trung, trong tay cầm kiếm quyết, trong miệng lẩm bẩm.