Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 2883 - Muội muội tốt và tỷ tỷ tốt, Đạo Đức Kinh và Thần Chú Chí Tôn (2)




Nữ nhân này, dựa vào cái gì mà ra lệnh cho nàng?

Rõ ràng nàng lớn, nữ nhân này là nhỏ, nên nàng ra lệnh cho nàng ta!

Đạo đồng lập tức cúi đầu lui ra.

Nhất Thanh chân nhân mỉm cười chờ đợi.

Trong đình yên tĩnh một lát.

Tiểu Nguyệt đành phải một tay cầm lấy khối mực, một tay nhẹ nhàng nắm lấy ống tay áo, tức giận nói:

- Ngươi chờ đó.

Chờ đến lúc ra ngoài, qua cửa, ta cho ngươi đẹp mặt!

Trẫm muốn ngươi mỗi ngày đều phải quỳ trên mặt đất mài mực!

- Hử?

Tiểu Nguyệt nghiên mài mực, đột nhiên phát hiện khối mực cùng nghiên mực cũng không có bất kỳ lực ma sát nào, nhưng mực rất nhanh đã chảy ra,

Lạc Thanh Chu cầm bút chấm mực, hơi trầm ngâm, đặt bút thành chữ.

Một dòng chữ nhỏ đẹp xuất hiện.

Nguyệt Dao ở một bên yên lặng nhìn, bàn tay ngọc trong tay áo nhẹ nhàng động đậy, phảng phất như đang mô phỏng động tác của hắn.

Khi Lạc Thanh Chu sắp viết xong, đột nhiên dừng lại.

- Chân nhân mời xem.

Hắn đưa bán thành phẩm qua.

Nhất Thanh chân nhân dùng hai tay tiếp nhận, ánh mắt hơi ngưng tụ, nghiêm túc nhìn chữ nhỏ trên giấy.

Đợi đến khi nhìn thấy câu cuối cùng, hắn nhất thời sửng sốt, ngẩng đầu nói:

- Còn nữa không?

Lạc Thanh Chu bình tĩnh:

- Ở trong bụng ta.

Nhất Thanh chân nhân hơi giật mình, lập tức hiểu được, cười cười, lại cúi đầu đọc một lần, nói:

- Bài viết này quả thật không tệ, nhưng...

Hắn lắc đầu, lễ phép trả lại, nói:

- Đối với Tử Dương quan của ta mà nói, cũng không có tác dụng.

Lạc Thanh Chu giật mình, đang suy nghĩ về bài tiếp theo, Nguyệt Dao cầm giấy Tuyên Thành qua, đặt ở trước mặt mình, sau đó vươn tay ngọc nói:

- Đưa bút.

Lạc Thanh Chu sửng sốt một chút, chấm chấm mực, đưa vào trong tay nàng.

Nguyệt Dao cầm bút, sâu trong mắt đột nhiên hiện lên từng chữ màu vàng, tạm dừng một chút, liền đặt bút viết, mỗi một nét đều rơi vào trên giấy chữ nhỏ.

Nàng viết đè lên chữ gốc.

Khi bút của nàng đặt phía trên, màu mực của những chữ nhỏ trở nên đậm hơn.

Mà khi nàng sắp viết xong chữ cuối cùng, trên giấy tuyên thành đột nhiên “ào” một tiếng, sáng lên một đạo kim quang.

Lập tức, những chữ màu đen, dần dần sáng lên kim quang!

Đồng thời, hư ảnh của những dòng chữ chậm rãi bơi trên giấy Tuyên Thành.

Nhất Thanh chân nhân ngồi ngay ngắn đối diện chấn động không thôi:

- Văn tự đạo vận, thiên tự chân ngôn!

Lạc Thanh Chu và Tiểu Nguyệt ở một bên đều mở to hai mắt.

Nguyệt Dao một lần nữa đưa văn chương qua, bình thản nói:

- Chân nhân lại nhìn xem.

Nhất Thanh chân nhân vội vàng tiếp nhận, một lần nữa cúi đầu nhìn.

- Đan chu khẩu thần, thổ uế trừ phân, thiệt thần chính luân, thông mệnh dưỡng thần, duy thiên xỉ thần, khiếp tà vệ chân, cấp cấp như luật lệnh... (*)

(*Tinh Khẩu Chú - Chú Tịnh Khẩu)

Bằng cách nào đó.

Vừa rồi hắn xem, cảm thấy cũng không có chỗ nào kỳ lạ, mà hiện tại vừa nhìn, lại đột nhiên cảm giác mỗi một chữ đều ẩn chứa vô vàn đạo vận, vài câu kết hợp, lại phảng phất một công pháp vô thượng đang nhanh chóng vận chuyển trong đầu hắn.

- Ừ?

Khi hắn đang nhìn thấy chỗ đặc sắc, phía dưới đột nhiên biến thành:

- ...

Càng đáng sợ hơn, giờ phút này ở trong mắt hắn, ngay cả mấy điểm này, đều nở rộ kim quang, ẩn chứa vô thượng đạo vận!

Hắn ngây ngốc vài giây, vội vàng ngẩng đầu nói:

- Phía dưới thì sao?

Lạc Thanh Chu vẫn nói như trước:

- Trong bụng ta.

Nhất Thanh chân nhân: - ...

Lạc Thanh Chu đột nhiên nói:

- Chỗ ta còn có một chú ngữ lợi hại hơn, bên trong có lẽ ẩn chứa công pháp tu luyện đạo giáo chí cao vô thượng.

Ánh mắt Nhất Thanh chân nhân lộ ra vẻ hồ nghi:

- Công pháp đạo giáo chí cao vô thượng?

Có thể xưng là công pháp tu luyện chí cao, phần lớn đều ở trong Tử Dương quan bọn họ.

Lạc Thanh Chu không nói gì nữa, cầm lấy bút lông, nói với Tiểu Nguyệt ở một bên:

- Mài mực.

Tiểu Nguyệt bĩu môi nhỏ nhắn:

- Sao không kêu Đại Nguyệt mài mực? Người ta cũng không phải tiểu thiếp ngươi.

Lạc Thanh Chu kỳ quái nhìn nàng nói:

- Tiểu thiếp gì? Ngươi không phải là muội muội tốt của ta sao?

Tiểu Nguyệt: - ...

- Hừ.

Nàng đành phải ủy khuất cầm lấy khối mực, tiếp tục mài mực.

Lạc Thanh Chu cầm bút chấm mực, hơi trầm ngâm, mới đặt bút xuống viết.

Lần này, hắn chỉ viết một nửa.

Bởi vì chú ngữ này, thật sự có thể gọi là đạo môn thần chú.

- Chân nhân, mời...

Hắn vừa định đưa văn chương qua, bên cạnh đột nhiên duỗi tới một bàn tay ngọc, cầm đi.

Nguyệt Dao cầm trong tay, cúi đầu yên lặng nhìn.

Một thời gian dài sau đó.

Nàng đặt giấy Tuyên Thành trở lại trước mặt hắn rồi nói.

- Viết hết.

Lạc Thanh Chu sửng sốt một chút, vẫn chưa hỏi nhiều, lập tức lại cầm bút viết lên.

Chẳng bao lâu, toàn bộ bài viết đã được hoàn thành.

Nguyệt Dao lần nữa cầm qua, cúi đầu xem xong, lại trực tiếp thu lại, nhìn hắn nói:

- Trực tiếp viết Đạo Đức Kinh đi, chúng ta còn có chuyện khác.