Rất nhanh, phía trước biến thành một mảnh đỏ rực.
Trên mặt đất có nham thạch nóng chảy, trong khe hở vách đá đỏ rực, có ngọn lửa phun ra.
- Ùng ục...
Thanh âm nham thạch nóng chảy sôi trào, thanh âm hỏa diễm thiêu đốt càng ngày càng vang dội.
Khí trắng trên người Nguyệt Dao càng dày đặc hơn.
Lạc Thanh Chu rốt cục cũng chịu không nổi, vội vàng ngưng hiện ra hào quang hộ thể, ngăn cách sóng nhiệt nóng bỏng.
Một lát sau.
Ba người đi tới một không gian lớn hơn.
Mặt đất xuất hiện một hồ dung nham, bên trong nham thạch nóng chảy màu đỏ đang không ngừng quay cuồng sôi trào.
Đồng thời, từng luồng hỏa linh khí, bay nổi trên hồ.
Lộc cộc! lộc cộc!
Không ngừng có ngọn lửa trong không gian xung quanh dấy lên rồi lại dập tắt, dấy lên rồi lại dập tắt.
- Đây là Địa Hỏa chi linh, vòng bảo hộ chưa chắc đã có thể ngăn cản, không nên bị chúng nó chạm vào thân thể.
Nguyệt Dao nhắc nhở một câu, thân ảnh chợt lóe, từ trên không trung hồ dung nham bay về phía đối diện.
Lạc Thanh Chu vội vàng cẩn thận đi theo phía sau.
Tiểu Nguyệt đi theo bên cạnh hắn, ngưng trọng nói:
- Ca ca, Địa Hỏa chi linh này là thiên địa linh vật, cho dù chỉ có một chút chạm vào da thịt trên người, sẽ xuất hiện một cái lỗ lớn, sau đó toàn bộ thân thể đều sẽ thiêu đốt, thần hồn cũng không ngoại lệ, vô cùng đáng sợ.
Nói xong, nàng đột nhiên “ai nha” một tiếng, thân thể nhoáng lên một cái, rơi vào trên một ngọn lửa vừa mới dấy lên.
Lạc Thanh Chu hoảng sợ, cuống quít đưa tay muốn bắt lấy nàng, lại thấy nàng cười hì hì, miệng há lên, “a ô” một tiếng, một ngụm nuốt ngọn lửa kia vào.
Đồng thời, dấu ấn hỏa diễm giữa hai hàng lông mày của nàng đột nhiên bốc cháy đỏ rực.
- Nhưng đối với muội muội mà nói, chúng nó chính là vật cực kỳ bổ, hì hì!
Nàng đắc ý cười, lập tức lại xông về phía ngọn lửa khác, há mồm nuốt vào từng ngụm.
- A ô ô! Ôi, ôi!
Trong chốc lát, nàng đã nuốt hơn mười ngọn lửa.
Những linh hỏa kia tựa hồ còn có chút ý thức, lập tức bắt đầu chạy trốn tránh né.
- A ô ô! Ôi, ôi! Đừng chạy, để ta ăn!
Tiểu Nguyệt váy đỏ phiêu phiêu, há to miệng, giương nanh múa vuốt đuổi theo, phảng phất như một con tiểu thú hung ác đang săn mồi.
Lạc Thanh Chu: - ...
Hắn cũng không dám ở lại chỗ này, lập tức nhảy vọt lên hồ nham thạch nóng chảy, đến cửa thông đạo đối diện, đứng cùng một chỗ với Nguyệt tỷ tỷ.
- Nguyệt tỷ tỷ, nàng ăn như vậy, sẽ không có việc gì chứ?
Trong lòng hắn vẫn có chút lo lắng.
Nguyệt Dao được khí trắng bao phủ, mông lung, giọng nói bình thản:
- Ngươi nếu quan tâm nàng, vậy thì ăn cùng nàng đi.
Khóe miệng Lạc Thanh Chu giật giật, không dám lên tiếng nữa.
Tiểu Nguyệt lại đuổi theo nuốt một hồi, thấy hỏa diễm đã bị nàng ăn sạch, lúc này mới chưa thỏa mãn bay đến trước người hai người, nói nhỏ:
- Mới một chút như vậy, cũng không đủ lấp đầy kẽ răng người ta.
Lúc này, ấn ký ngọn lửa trên hàng lông mày nàng dấy lên ngọn lửa, cũng dần dần dập tắt, nhưng vẫn đỏ tươi như trước.
Khuôn mặt của nàng trở nên hồng hào hơn.
Nguyệt Dao xoay người tiến vào thông đạo.
Lạc Thanh Chu vội vàng đi theo phía sau.
- Chờ ta!
Tiểu Nguyệt vuốt ve bụng một chút, lập tức đi theo.
Linh hỏa nàng vừa mới nuốt chửng, đang tiêu hóa trong đan điền, từng tia hỏa linh khí tinh thuần lưu chuyển trong cơ thể nàng.
Ba người lại đi về phía trước mấy ngàn thước, thông đạo đột nhiên quay ngược trở lại, hướng xuống phía dưới.
Nhìn xuống.
Hoả diễm phía dưới cháy hừng hực, nham thạch nóng chảy quay cuồng, phảng phất như một cái giếng sâu rót đầy nham thạch nóng chảy hỏa diễm thiêu đốt.
Mà dưới giếng, sâu không thấy đáy.
Nguyệt Dao dừng ở lối vào phía dưới, lần nữa lấy ra khối ngọc bàn kia, cẩn thận quan sát một chút, ánh mắt nhìn về phía dưới, nói:
- Phía dưới này hẳn là cửa vào U Minh giới. Phía dưới là Liệt Hỏa và nham thạch nóng chảy, sâu tới ngàn trượng, chỉ có chìm vào đáy sâu, mới có thể đi vào. Càng đến phía dưới, nhiệt độ càng cao, bên trong có thể còn có linh thú do địa hoả thai nghén mà thành, cùng với một vài vật nguy hiểm.
Nói về điều này.
Nàng dừng lại một chút, quay đầu, nhìn về phía hai người phía sau, nói:
- Chúng ta chỉ ở trạng thái thần hồn, không có bản thể, lực phòng ngự sẽ yếu hơn phân nửa. Có lẽ còn chưa tới cửa vào U Minh giới đã hòa tan. Vì vậy, các ngươi nhất định phải đi xuống sao?
Tiểu Nguyệt lập tức nói:
- Ta cũng không sợ.
Lập tức lại nói:
- Ca ca, đợi lát nữa ngươi ôm muội muội, muội muội bảo vệ ngươi!
Lạc Thanh Chu nhìn ngọn lửa bùng cháy phía dưới, trầm mặc một chút, lại nhìn về phía hai người trước mắt, nói:
- Một mình ta có thể đi thử xem. Nguyệt tỷ tỷ, ngươi và Tiểu Nguyệt...
Không đợi hắn nói xong, Nguyệt Dao đã bay xuống.
Chỉ thấy hào quang trên người nàng lóe ra, khí trắng phun ra không ngừng, phảng phất như khối băng bỏ vào trong liệt hỏa, đang nhanh chóng hòa tan.