Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 2872 - Ba người vào quỷ giới, Đại Nguyệt Băng, Tiểu Nguyệt Hỏa (3)




Trong lòng Lạc Thanh Chu trầm xuống, lập tức đi theo.

Tiểu Nguyệt gắt gao đi theo phía sau hắn.

Ba người rất nhanh đi tới liệt hỏa hừng hực cả bầu trời.

Liệt hỏa này cũng không phải hỏa diễm bình thường, mà là địa hỏa chi linh hình thành, lực thiêu đốt cực kỳ cường đại.

Cho dù là Tiểu Nguyệt, lúc này da thịt cũng cảm nhận được một tia đau đớn bỏng rát.

Nàng không dám cậy lớn nữa, hồng mang trên người chợt lóe, xuất hiện một màn hào quang.

- Cẩn thận.

Nguyệt Dao bỗng bình thản nói một tiếng, thân ảnh chợt lóe, bay vào biển lửa.

Lạc Thanh Chu lập tức theo sát.

Vừa mới vào biển lửa, hắn lập tức cảm nhận được một cỗ nóng rực bao bọc toàn bộ thân thể.

Mà kình phong hộ thể cùng hào quang hộ thể trên người hắn, đều không chịu nổi một kích, lập tức hoà tan biến mất.

Cũng may, lúc trước hắn hấp thụ hỏa linh khí của Tiểu Nguyệt.

Lúc này trên người “ào” dấy lên một tầng hỏa diễm, giống như một màn bảo hộ, bảo vệ hắn ở bên trong.

Tiểu Nguyệt thì thoải mái hơn rất nhiều, hồng quang trên người lóe ra, còn có hứng thú nhìn xung quanh, muốn tìm kiếm mấy con linh thú.

Bạch quang trên người Nguyệt Dao lóe ra không ngừng, quanh thân không ngừng có băng sương hòa tan, hóa thành từng tia khí trắng, nhưng lập tức đã bị khí nóng rực cho bốc hơi không còn.

Ba người rất nhanh xuyên qua biển lửa, chìm vào trong nham thạch nóng chảy quay cuồng.

Nhiệt độ cao đến đáng sợ, cùng nham thạch nóng chảy đỏ rực sôi trào bốn phía, làm cho trái tim Lạc Thanh Chu co rụt lại, nín thở.

Trong tầm mắt, đều là một mảnh màu đỏ.

Trong tai đều là âm thanh nham thạch nóng chảy sôi trào ùng ục.

Lực cản trở của dung nham càng lúc càng lớn.

Tốc độ chìm của ba người bắt đầu chậm lại, hơn nữa càng ngày càng cố hết sức, hồn lực tiêu hao cũng ngày càng nhiều.

Rắc!

Vừa mới chìm xuống khoảng mấy trăm thước, màn hoả diễm bảo vệ trên người Lạc Thanh Chu đột nhiên vỡ vụn.

Đúng lúc này, ánh trăng phía trước đột nhiên bao phủ hắn, mà hồng sắc quang mang phía sau cũng lập tức bảo vệ hắn ở bên trong.

Trong ánh trăng, truyền đến một tia khí lạnh.

Mà quang mang hồng sắc, lại là ấm áp như mùa xuân.

Nhưng lúc này, hào quang trên người Nguyệt Dao càng ngày càng mỏng, năng lượng tiêu hao cũng càng ngày càng nhanh.

Tiểu Nguyệt lập tức nói:

- Sư tỷ, ta bảo vệ hắn là được rồi, ngươi chỉ cần dẫn đường.

Nguyệt Dao không nói gì, thu hồi ánh trăng, tiếp tục chìm xuống phía dưới.

Tiểu Nguyệt cầm tay Lạc Thanh Chu, không nói giỡn nữa, nhíu mày, trên mặt rốt cục lộ ra vẻ ngưng trọng.

Càng xuống, nàng càng cảm thấy khó khăn.

Cho dù là hỏa linh chi thể của nàng, giờ phút này cũng có chút chịu không nổi.

Gào!

Đúng lúc này, một con quái thú màu đỏ như lửa với hình thể khổng lồ đột nhiên từ trong nham thạch nóng chảy bên phải vọt tới, mở miệng to như chậu máu nhào về phía hai người.

Răng nanh và đầu lưỡi trong miệng đều là màu đỏ rực của dung nham.

Lạc Thanh Chu tuy phát hiện trước tiên, nhưng không biết nên đối phó như thế nào.

Bởi vì ở đây, ngay cả việc tự bảo vệ mình cũng đã rất khó.

Dù là nắm đấm, hay là vũ khí, chỉ cần ra khỏi màn hào quang của Tiểu Nguyệt, có thể sẽ hòa tan.

- Xuy ——-

Bên tai bỗng truyền đến một tiếng động nhẹ.

Lập tức, một cây trường thương hỏa diễm thiêu đốt, đột nhiên đâm về phía con quái vật kia, trên mũi thương sắc bén, xuất hiện một vòng xoáy hỏa diễm, quật một tiếng bắn ra, trong nháy mắt đâm xuyên qua hàm trên của con quái thú kia!

Quái thú kia lắc đầu khoát đuôi, đang muốn giãy dụa thì Tiểu Nguyệt tay cầm trường thương, nhẹ nhàng nhấc lên một cái, trực tiếp nhấc con quái thú khổng lồ lên.

- Xuy!

Lại một tiếng vang nhẹ.

Mi tâm Tiểu Nguyệt đột nhiên bắn ra một đạo hồng mang, trực tiếp bắn vào trong miệng đang há to của con quái thú kia, rồi nhanh chóng xuyên qua toàn bộ thân thể nó!

Trên thân thể dữ tợn cường hãn của quái thú đột nhiên xuất hiện rất nhiều vết nứt.

Giây tiếp theo.

Những vết nứt đột nhiên phun ra ngọn lửa và bắt đầu nứt nhanh chóng.

Quái thú há to miệng, tựa hồ muốn gầm lên giận dữ, toàn bộ thân thể lại đột nhiên nứt thành mảnh nhỏ, lập tức trong cơ thể nó xuất hiện một ngọn lửa thật lớn, trong nháy mắt thiêu đốt nó thành tro bụi.

Mà nơi thi thể nó biến mất, đột nhiên xuất hiện một viên cầu màu đỏ thẫm to bằng quả trứng gà.

- Thú đan!

Tiểu Nguyệt thấy vậy, lập tức đưa tay một cái, hút nó lại.

Nàng trực tiếp nắm trong lòng bàn tay, cũng không cảm thấy nóng bỏng, vui vẻ nói:

- Phẩm chất thoạt nhìn không tệ, vừa hay để luyện thành Hoả Linh Đan, đến lúc đó cho bảo bảo nhà... Khụ khụ, cho ta tự ăn.

Lạc Thanh Chu nhìn nàng một cái, nói:

- Đi nhanh đi.

Tiểu Nguyệt lập tức thu hồi thú đan, mang theo hắn tiếp tục bay về phía trước.

Ba người tiếp tục đi sâu xuống.

Lại đi gần ngàn thước, tốc độ của ba người bắt đầu trở nên chậm hơn.