Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 2870 - Ba người vào quỷ giới, Đại Nguyệt Băng, Tiểu Nguyệt Hỏa (1)




Ba thân ảnh rất nhanh đã biến mất trên bầu trời kinh thành Đại Viêm.

Một đường đi nhanh.

Bởi vì là thần hồn đi đường, cho nên tốc độ rất nhanh.

Ba ngày sau.

Ba người đã đi tới Kỳ Lân Sơn Mạch trải dài mấy ngàn dặm, không có người qua lại.

Nhìn từ trên cao xuống.

Cả tòa sơn mạch tựa như một con kỳ lân khổng lồ với bốn vó lao nhanh.

Những cây cổ thụ cao chót vót, giống như từng sợi lông trên người nó.

Mà đầu của nó, chính là tòa Hỏa Diệm Sơn kia.

Cả Hỏa Diệm Sơn, phía trên đỏ thẫm, phía dưới cháy đen.

Đất đai ở xung quanh, hoàn toàn không có một cây cỏ nào có thể sinh trưởng.

Mà ở miệng núi lửa, quanh năm không ngừng phun ra hỏa diễm, từng cỗ nham thạch nóng chảy đỏ thẫm chảy xuôi, nhiệt độ khủng bố, khiến cho không khí bốn phía đều trở nên vặn vẹo.

Dã thú, chim bay, độc trùng vân vân trong dãy núi phụ cận đều không dám tới gần.

Ba người vừa đáp xuống cách đó không xa liền lập tức cảm thấy một cỗ khí nóng rực đập vào mặt.

Xung quanh Lạc Thanh Chu gió mạnh xoay tròn, ngăn cách sóng nhiệt.

Tiểu Nguyệt lại rất hưng phấn, trên người không hề ngưng hiện bất kỳ hào quang nào, dẫn đầu xông tới

Dấu ấn hỏa diễm giữa hai hàng lông mày nàng cũng càng thêm kiều diễm như máu.

Trên người Nguyệt Dao, có một tia khí trắng xuất hiện.

Khí trắng kia quanh quẩn xung quanh nàng, khiến nàng nhìn càng thêm mông lung, mờ ảo như tiên.

- Sư tỷ, trực tiếp đi vào từ nơi này sao?

Tiểu Nguyệt dừng lại ở miệng núi lửa, bị ngọn lửa không ngừng phun ra cùng nham thạch nóng chảy cuồn cuộn thiêu đốt, không chỉ không cảm thấy bất kỳ cảm giác khó chịu nào, mà còn càng thêm hưng phấn.

Nguyệt Dao không nói gì, vòng qua miệng núi lửa, bay về phía sườn núi.

Lạc Thanh Chu vội vàng đi theo phía sau.

Nhiệt độ ngày càng cao, như thể có ngọn lửa đang cháy trên cơ thể.

Nhưng trong cơ thể hắn cũng dung hợp hỏa linh khí của Tiểu Nguyệt, cho nên vẫn chưa cảm thấy khó chịu.

Ngược lại Nguyệt tỷ tỷ...

Khí trắng trên người nàng càng ngày càng nhiều.

Lạc Thanh Chu đi theo phía sau, còn có thể cảm thấy một tia mát mẻ đập vào mặt.

Tiểu Nguyệt cũng đi theo, cười hì hì nói:

- Ca ca, Hỏa Linh khí của muội muội có phải rất lợi hại hay không? Đợi lát nữa muội muội lại cho ngươi một ít được không?

Lạc Thanh Chu la ó một tiếng, nói:

- Bớt nói chuyện. Nghe nói trong Hỏa Diệm Sơn này có giấu loại hoả hệ linh thú lợi hại, cẩn thận quấy nhiễu đến chúng nó.

Ai ngờ lời này vừa nói ra, ánh mắt Tiểu Nguyệt lập tức sáng ngời:

- Thật sao? Muội muội vừa hay cũng muốn một con hỏa hệ linh thú. Nếu là Hỏa Kỳ Lân vậy thì quá tốt, muội muội nhất định bắt lấy nó, mang về nuôi.

Lạc Thanh Chu không để ý tới nàng nữa, tiếp tục bay về phía dưới.

Ba người rất nhanh đi tới sườn núi Hoả Diệm Sơn.

Tất cả nham thạch nơi này đều là màu cháy đen, là do nham thạch nóng chảy ngưng đọng mà thành, tuy rằng không nóng như nham thạch đỏ thẫm phía trên, nhưng cũng tản ra nhiệt độ cao đáng sợ.

Trên người Nguyệt Dao lóe ra ánh trăng, quanh quẩn khí trắng, mang theo hai người đi dạo một vòng quanh Hỏa Diệm Sơn, rốt cục tìm được một huyệt động.

Nàng cũng không lập tức đi vào, mà quan sát ở cửa huyệt động một chút mới mở miệng nói:

- Có người đi vào.

Vẻ mặt của Tiểu Nguyệt hoàn toàn không để tâm.

- Nhất định là một ít người tu luyện hỏa hệ công pháp, phỏng chừng là tới tìm kiếm linh dược hoặc linh thú, quan tâm hắn làm gì, dù sao bọn họ cũng không dám đi đến dưới cùng.

Nguyệt Dao không nói gì nữa, lại quan sát trong chốc lát, thân ảnh chợt lóe, tiến vào huyệt động.

Hai người lập tức đi theo phía sau.

Tiểu Nguyệt thấp giọng nói:

- Ca ca, ôm muội muội, như vậy ngươi sẽ không sợ hỏa diễm bên trong.

Lạc Thanh Chu cảnh giác chú ý bốn phía, cũng không để ý tới nàng.

Ba người tiến vào một thông đạo hẹp, bay đại khái một khắc đồng hồ, phía trước đột nhiên trở nên rộng rãi.

Đồng thời, đá bên trong bắt đầu chuyển sang màu đỏ, nhiệt độ ngày càng cao.

Thông đạo uốn lượn kéo dài xuống phía dưới.

Đột nhiên, một ngã ba xuất hiện ở phía trước.

Nhìn về phía trước, ba thông đạo cũng không khác nhau là mấy, đều là nham thạch đỏ rực, mơ hồ có thanh âm nham thạch nóng chảy đến.

Nguyệt Dao dừng lại, lấy ra một khối ngọc bàn, cúi đầu xem xét.

Trên người nàng bị một tầng vầng sáng màu trắng trăng bao bọc, đồng thời không ngừng có khí tức màu trắng từ trên người nàng tản mát ra.

Giống như ngọn lửa nướng băng lạnh.

Lúc này làn da của Lạc Thanh Chu cũng có loại cảm giác nóng rực, nhưng vẫn nằm trong phạm vi có thể chịu đựng được.

Mà Tiểu Nguyệt, vẫn không cảm thấy bất kỳ cảm giác khó chịu nào.

Tạm dừng một lúc.

Nguyệt Dao thu hồi ngọc bàn, bay về phía thông đạo ở giữa.

Hai người lập tức đi theo phía sau.

Độ dốc xuống của thông đạo, ngày càng dốc, nhiệt độ trong không khí cũng ngày càng cao.