Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 2869 - Công pháp Quỷ Giới, Đại Nguyệt, Tiểu Nguyệt, Ba Người Đi (3)




Nàng đột nhiên cắt ngang lời hắn, lại hạ thấp giọng nói, ngượng ngùng lại có chút đắc ý nói:

- Tiểu Nguyệt liếm cẩu.

Lạc Thanh Chu không nói gì.

Nhưng dù sao, hắn cũng không thể đưa nàng đi mạo hiểm.

- Tiểu Nguyệt, ngươi nghe này...

- Ca ca, ngươi nghe trước.

Tiểu Nguyệt lần thứ hai cắt ngang lời hắn, giọng nói kiên quyết nói:

- Lúc này đây, muội muội nhất định phải đi cùng ca ca. Sư tỷ vì ca ca làm nhiều việc như vậy, mà muội muội lại không làm được cái gì. Muội muội rất buồn, ca ca để cho sư tỷ trả giá, nhưng lại không cho muội muội trả giá sao? Ca ca khinh thường muội muội này sao? Hay là, cảm thấy sư tỷ thân thiết, muội muội thì không? Nếu muội muội và ca ca là người một nhà, như vậy, nên đồng sinh cộng tử, cùng đối mặt nguy hiểm, không phải sao?

Lạc Thanh Chu trầm mặc một chút, nói:

- Tiểu Nguyệt, nếu là trước kia, ta có thể để ngươi đi, nhưng hiện tại, ngươi có...

- Ca ca.

Ánh mắt Tiểu Nguyệt thâm tình nhìn hắn, nói:

- Nếu là trước kia, muội muội không muốn cùng ca ca đi mạo hiểm, càng không có khả năng cùng ca ca đồng sinh cộng tử. Nhưng hiện tại, muội muội nguyện ý, muội muội cũng có trách nhiệm ở cùng ca ca. Sư tỷ có thể, muội muội vì sao không thể? Ca ca tốt, cho muội muội một cơ hội đi, dù có phải chết cùng ca ca ở nơi đó, muội muội cũng cam tâm tình nguyện, muội muội cũng vui vẻ.

Nói đến đây, nàng dừng một chút, lại nhẹ giọng nói:

- Nếu ca ca không muốn muội muội chịu ngụy hiểm cùng ngươi, như vậy muội muội sẽ rất thương tâm, rất khó chịu. Muội muội nếu như đau lòng, khổ sở, có lẽ sẽ kể toàn bộ chuyện trước kia của ca ca nói ra ngoài. Còn có thể... khiến bảo bảo của ca ca không có sữa để ăn.

Lạc Thanh Chu: - ...

Tiểu Nguyệt dựa vào trong ngực hắn, ôm chặt lấy hắn:

- Ca ca, cho muội muội cùng đi với ngươi. Chuyện này, cũng không phải chuyện của một mình ca ca, muội muội cũng có trách nhiệm. Chúng ta cùng nhau gánh vác, cùng nhau đối mặt, được chứ?

Trong lòng Lạc Thanh Chu vẫn do dự như trước.

Lúc này, Tiểu Nguyệt đột nhiên nhìn về phía giữa không trung nói:

- Sư tỷ, được không? Tiểu Nguyệt có thể đi cùng không?

Lạc Thanh Chu lập tức quay đầu, nhìn về phía sau.

Trên bầu trời đêm, một thân ảnh trăng trắng đứng ở đó, yên tĩnh không tiếng động, không biết đã tới bao lâu.

Bóng dáng trăng trắng trầm mặc trong chốc lát, mở miệng nói:

- Ngươi hỏi hắn.

Lạc Thanh Chu còn chưa trả lời, người trong ngực đột nhiên kiễng mũi chân, hôn lên môi hắn một cái, cầu khẩn nói:

- Ca ca tốt, nếu ngươi đáp ứng muội muội, chờ sau khi trở về, muội muội sẽ đưa toàn bộ vớ cho ca ca chơi, được không? Chân nhỏ đáng yêu của muội muội, cũng sẽ cho ca ca chơi, được không?

Lập tức đột nhiên lại nói:

- Ca ca nếu cảm thấy còn chưa đủ, muội muội sẽ bắt sư tỷ, đưa vớ và chân của sư tỷ cho ca ca chơi, được không? Vớ của sư tỷ vừa thơm vừa mềm, chân...

Lạc Thanh Chu lập tức bịt miệng nàng lại, quay đầu nhìn bóng dáng trăng trắng phía sau, nói:

- Nguyệt tỷ tỷ, ba chúng ta nếu như cùng đi, có bao nhiêu cơ hội trở về?

Thân ảnh trăng trắng trầm mặc một chút, nói:

- Không biết.

Tiểu Nguyệt lập tức lấy tay hắn ra nói:

- Ca ca tốt, vận khí của muội muội luôn rất tốt. Có muội muội ở đây, ca ca yên tâm, nhất định sẽ bình an trở về.

Nói xong, hồng ảnh chợt lóe, lập tức bay lên bầu trời đêm, nói:

- Sư tỷ, đi thôi, Xích Diễm Hỏa Nguyệt Thương của Tiểu Nguyệt đã đói khát khó nhịn rồi!

- Ồ!

Vừa dứt lời, trong tay nàng đột nhiên xuất hiện một cây trường thương màu đỏ rực đang cháy.

Mà ở giữa lông mày của nàng, cũng có một ấn ký hỏa diễm hiện ra.

Lạc Thanh Chu nhìn về phía bầu trời đêm.

Dưới ánh trăng, một thân ảnh trăng trắng, một đạo thân ảnh màu đỏ, đối diện mà đứng, vạt áo phiêu phiêu.

Một màn này, quen thuộc như thế nào.

Giống như đã từng, những đêm hắn mới quen biết các nàng, nàng và nàng, đứng trên mái hiên trên gác mái, tắm ánh trăng, nhìn đêm tối, yên lặng lắng nghe câu chuyện của hắn...

Tiểu Nguyệt, Đại Nguyệt.

Các nàng cuối cùng vẫn là bởi vì hắn, lại một lần nữa đứng chung một chỗ.

Không biết sau này một đêm nào đó, các nàng còn có thể bởi vì hắn mà quỳ cùng một chỗ...

Bốp!

Hắn đột nhiên cho mình một cái tát.

- Chờ ta!

Hắn không do dự nữa, thân ảnh chợt lóe, trở lại phòng tu luyện, dặn dò Nguỵêt Vũ Nguyệt Ảnh một tiếng, sau đó ngồi cùng một chỗ với bản thể của Nữ đế.

Sau đó, thần hồn xuất khiếu.

Đương nhiên, trong cơ thể còn lưu lại một luồng phân hồn.

Thần hồn xuyên qua nóc nhà, bay lên bầu trời đêm, bay đến trước người hai người, ánh mắt thâm tình nhìn các nàng, nói:

- Vậy thì... hãy cùng đi.

- Ừ ừ ừ!

Tiểu Nguyệt vui vẻ gật đầu.

Đại Nguyệt vẫn lạnh lùng không nói gì, ánh trăng chợt lóe, bay lên cao.

Đêm im lặng.