Bảo bảo mở to đôi mắt, một bên tò mò nhìn hắn, một bên duỗi tay nhỏ bé nắm lấy, tựa hồ muốn bắt hắn.
Lạc Thanh Chu vội vàng cất linh đan, đứng dậy đi tới, nói:
- Bệ hạ, sao người lại tới đây? Không phải vừa mới ngủ rồi sao?
Trên mặt Nam Cung Hỏa Nguyệt lộ ra vẻ ôn nhu, nói:
- Vừa mới nằm mơ, mơ thấy ngươi.
Lạc Thanh Chu vươn tay, để bảo bảo nắm trong tay, thần sắc ôn nhu, nói:
- Giấc mộng gì?
Nam Cung Hỏa Nguyệt nhìn hắn nói:
- Ác mộng.
Lạc Thanh Chu nhìn nàng một cái, nói:
- Vậy thì đừng nói trước mặt bảo bảo.
Nam Cung Hỏa Nguyệt trầm mặc một chút, nói:
- Ngươi lại muốn bế quan tu luyện sao?
Lạc Thanh Chu dùng ngón tay trêu chọc bảo bảo, nói:
- Đúng vậy, có thể phải bế quan hai tháng.
Nam Cung Hỏa Nguyệt nhìn ánh mắt hắn, trong mắt lộ ra vẻ phức tạp, nói:
- Ngươi không có gì muốn nói với trẫm?
Lạc Thanh Chu hơi giật mình, nhìn nàng nói:
- Không có, làm sao vậy?
Nam Cung Hỏa Nguyệt trầm mặc một lát, nói:
- Không có việc gì.
Lập tức lại nói:
- Ngươi tu luyện đi, không quấy rầy ngươi, trẫm muốn mang bảo bảo đi ngủ.
Lạc Thanh Chu lại lưu luyến không rời nhìn bảo bảo một cái, chậm rãi rút ngón tay ra, nói:
- Được, nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai còn phải lên triều sớm.
Nam Cung Hỏa Nguyệt không nói gì nữa, mang theo bảo bảo rời đi.
Lạc Thanh Chu nhìn bóng lưng nàng, cho đến khi nàng biến mất ở thông đạo cách đó không xa, mới xoay người, trở lại phía dưới linh quáng chi tâm.
Hắn cúi đầu, nhìn về phía ngón tay mình.
Ngón tay bảo bảo nắm lấy, vẫn còn lưu lại nhiệt độ trong lòng bàn tay hắn, nhiệt độ này phảng phất như một loại lực lượng khác, thẳng vào nội tâm của hắn.
Hắn hít sâu một hơi, lần nữa lấy ra viên linh đan kia.
Đúng lúc này, bảo điệp đưa tin trên người đột nhiên rung động.
Hắn sửng sốt một chút, lúc này sẽ là ai đây?
Nguyệt tỷ tỷ? Hay là sư thúc?
Hắn lấy ra nhìn thoáng qua, nhất thời chậm lại, không ngờ là tin nhắn của Tiểu Nguyệt biến mất đã lâu: 【 Hảo ca ca, muội muội nhớ ngươi rồi 】
Lạc Thanh Chu: - ...
【 Có chuyện gì vậy? 】
Hắn đương nhiên không dám gọi muội muội tốt nữa.
Cũng không phải không dám, chỉ là cảm thấy cứ tiếp tục giả vờ, thật sự có chút xấu hổ.
Tiểu Nguyệt: 【 Nghe nói ngươi có việc cần nhờ muội muội giúp đỡ? Vừa vặn, trong khoảng thời gian này muội muội rất rảnh, muốn đi ra ngoài dạo một vòng, ca ca tốt, chúng ta gặp mặt ở nơi nào? 】
Lạc Thanh Chu nhướng mày: 【 Ai nói với ngươi? 】
Tiểu Nguyệt: 【 Tiểu yêu nữ Long Nhi kia, nàng đến tìm ta, nàng nói cho ta biết, ca ca cần ta giúp đỡ 】
Lạc Thanh Chu: 【 Ta chỉ thuận miệng nói, không có việc gì cần ngươi giúp đỡ, không cần để ý tới nàng 】
Tiểu Nguyệt: 【 Nhưng nàng nói sư tỷ đã đi một mình. Hảo ca ca, ngươi để sư tỷ giúp ngươi, cũng không cho muội muội tốt nhà ngươi giúp ngươi sao? 】
Lạc Thanh Chu từ dưới linh quáng chi tâm đứng lên: 【 Nguyệt tỷ tỷ đi rồi à? 】
Tiểu Nguyệt: 【 Ca ca không biết sao? Long Nhi nói, sư tỷ rất quan tâm đến chuyện của ngươi, đêm nay sau khi tách ra khỏi ngươi liền đi một mình! 】
Thân ảnh Lạc Thanh Chu chợt lóe, lướt ra khỏi thông đạo, lập tức nhắn tin cho Nguyệt tỷ tỷ.
Nhưng ngay khi chuẩn bị gửi đi, hắn đột ngột dừng lại rồi xoá đi.
Hắn suy nghĩ một chút, lập tức nhắn tin khác nói: 【 Nguyệt tỷ tỷ, ta vừa mới ăn linh đan ngươi cho, bây giờ cảm giác trong đan điền vô cùng khó chịu, hơn nữa kinh mạch cũng cực kỳ đau đớn, toàn thân giống như sắp nổ tung 】
Sau khi tin nhắn được gửi đi.
Hắn lập tức gửi một tin nhắn khác: 【 Nguyệt tỷ tỷ, cứu ta, da toàn thân ta đều đã nứt ra, chảy máu, thật đau đớn 】
Hắn nhanh chóng ra khỏi lòng đất, đi tới mặt đất, lập tức thân ảnh chợt lóe, bay lên bầu trời đêm.
Đang muốn nhanh chóng bay về phía Kỳ Lân sơn mạch, trên nóc nhà phía sau đột nhiên truyền đến một thanh âm quen thuộc: 【 Ca ca, muội muội ở chỗ này! 】
Lạc Thanh Chu sửng sốt, dừng người lại, quay đầu nhìn lại.
Trên nóc nhà phía dưới, một thân ảnh quen thuộc mặc quần áo đỏ rực bị hồng quang bao bọc, đang đứng ở nơi đó, kích động vẫy tay về phía hắn.
Lạc Thanh Chu cứng đờ, đành phải xoay người bay qua, đáp xuống trước mặt nàng.
Tiểu Nguyệt kích động nói:
- Ca ca tốt, đã lâu không gặp!
Lập tức lại âm thầm nói:
- Lâu như vậy, cũng không để ý tới người ta, có phải đã quên người ta là muội muội tốt hay không? Hừ, ngươi còn cắn vớ của người ta.
Lạc Thanh Chu: - ...
Tiểu Nguyệt cười hì hì nhào vào trong ngực hắn, ôm lấy hắn, nói:
- Ca ca, chúng ta đi đâu? Núi đao biển lửa, muội muội đều sẽ đi cùng ca ca.
Khóe miệng Lạc Thanh Chu co giật vài cái, nói:
- Đừng náo loạn, ở nhà dỗ dành...
- Ta là Tiểu Nguyệt!