- Nếu ngươi không muốn, từ nay về sau, mẫu thân sẽ không bao giờ quản các ngươi nữa, các ngươi có thể rời đi. Nếu ngươi sẵn sàng, sau đó... ngươi nên sớm động phòng cùng Thanh Chu.
- Mẫu thân cảm thấy, đêm nay cũng được.
Nói xong lời này, trong hậu hoa viên, nhất thời yên tĩnh không tiếng động.
Gió đêm thổi qua.
Trong không khí, tràn ngập một mùi hoa thơm ngát.
Bách Linh hít vào một hơi.
Đột nhiên phá vỡ sự im lặng, nhỏ giọng lẩm bẩm:
- Cô gia cũng quá gấp...
- Tự mình không dám tới nói với tiểu thư, vậy mà gọi phu nhân tới...
- Người ta nói đêm động phòng hoa chúc, tên đề bảng vàng...
- Cô gia tối thiểu phải thi đỗ Trạng Nguyên trước đã...
Ánh mắt của mấy người đột nhiên nhìn về phía nàng.
Giữa hai hàng lông mày Tống Như Nguyệt đột nhiên lộ ra vẻ suy tư.
Lạc Thanh Chu vội vàng nói:
- Nhạc mẫu đại nhân, chuyện này, hay là chờ Thanh Chu thi Đình xong rồi nói sau. Thanh Chu... Không vội.
Hắn có chút chột dạ nhìn Tần đại tiểu thư một cái.
Mà lúc này Tần đại tiểu thư, cũng mặt không gợn sóng nhìn hắn.
Tống Như Nguyệt lại trầm mặc một lát, mới mở miệng nói:
- Cũng tốt, dù sao cũng chỉ còn vài ngày nữa. Chờ sau khi Thanh Chu thi Đình xong, lại nói chuyện này đi.
Lập tức nàng lại thở dài một hơi, ngữ khí chậm lại nói:
- Khiêm Gia, không phải mẫu thân muốn làm khó ngươi, ngươi tự mình ngẫm lại, Thanh Chu đến Tần gia chúng ta, đã được hai năm, vì Tần gia ta làm nhiều chuyện như vậy, hắn chính thức cùng ngươi bái đường thành thân, vẫn rất tôn kính ngươi. Thân thể Vi Mặc nàng không tốt, cho đến bây giờ, vẫn chưa có cùng Thanh Chu...
- Ngươi là tỷ tỷ, hơn nữa còn là thê tử thật sự, ngươi nên làm nhiệm vụ của mình.
- Đứa nhỏ Thanh Chu này, người quá thành thật, lại sợ ngươi, cho dù trong lòng muốn ở cùng ngươi, cũng không dám đưa ra những yêu cầu kia với ngươi, nhưng Tần gia chúng ta không thể khi dễ hắn. Hắn đã là cử nhân, sắp thi đậu tiến sĩ, hắn xứng với ngươi, cho nên mẫu thân không thể nhìn ngươi đối xử với hắn như vậy, mẫu thân nhất định phải làm chủ cho hắn.
Tần đại tiểu thư hơi cúi đầu, vẫn không nói gì.
Đêm nay là lần đầu tiên Tống Như Nguyệt dùng loại ngữ khí nghiêm khắc này nói chuyện với nàng, sau khi nói xong, trong lòng cũng âm thầm có chút hối hận.
Nàng không nói tiếp, nhẹ nhàng nói:
- Được rồi, không còn sớm nữa.
- Chuyện này, ngươi suy nghĩ kỹ một chút, mẫu thân cũng là muốn tốt cho ngươi.
Nói xong, nàng xoay người nói:
- Thanh Chu, Vi Mặc, đi thôi, các ngươi cũng trở về nghỉ ngơi đi.
Lạc Thanh Chu đang muốn đi theo phía sau, Tần đại tiểu thư đột nhiên nhìn về phía hắn nói:
- Ngươi ở lại.
Lời này vừa nói ra, mấy người đều sửng sốt một chút.
Tần nhị tiểu thư vội vàng nói:
- Thanh Chu ca ca, tỷ tỷ có thể có chuyện nói với ngươi, Vi Mặc cùng mẫu thân đi trước.
Nói xong, lập tức lôi kéo Tống Như Nguyệt rời đi.
Bách Linh vội vàng xách đèn lồng, dẫn đường ở phía trước.
Hạ Thiền cũng lặng yên không một tiếng động rời đi.
Hậu hoa viên, rất nhanh chỉ còn lại hai người trong lương đình.
Lạc Thanh Chu cứng đờ tại chỗ, trên mặt mang theo xấu hổ, môi giật giật, mở miệng giải thích trước:
- Đại tiểu thư, không phải ta kêu nhạc mẫu đại nhân nói ngươi, ta thề...
Tần đại tiểu thư yên lặng nhìn hắn, trên mặt vẫn không lộ ra bất kỳ cảm xúc gì.
Lại trầm mặc một lát.
Nàng mở miệng:
- Ngươi có vội vàng không?
Khóe miệng Lạc Thanh Chu giật giật, vội vàng cúi đầu chắp tay nói:
- Đại tiểu thư thật sự hiểu lầm rồi, Thanh Chu tuyệt đối không có ý đó!
- Ý gì?
Trong mắt Tần đại tiểu thư vẫn lạnh lùng nhìn hắn.
Lạc Thanh Chu gấp gáp muốn chết, cúi đầu nói:
- Vội vàng cùng đại tiểu thư ở chung phòng. Thanh Chu thề, thật sự không có ý đó.
Tần đại tiểu thư trầm mặc trong chốc lát, đột nhiên lại nhìn hắn nói:
- Nghe Vi Mặc nói, ngươi thích một người tên Nguyệt tỷ tỷ, phải không?
Lạc Thanh Chu:
- ...
Nhị tiểu thư làm sao có thể nói cho đại tiểu thư loại chuyện này!
- Ta...
- Nói thật.
Tần đại tiểu thư lạnh lùng nói.
Lạc Thanh Chu cúi đầu, trong lòng ngang dọc, hai má nóng lên nói:
- Đúng, ta thích nàng.
Tần đại tiểu thư bình tĩnh nhìn hắn nói:
- Bao lâu rồi?
Lạc Thanh Chu giật mình một chút, nói:
- Ta cũng không biết.
Trong lương đình, đột nhiên lại lâm vào yên tĩnh.
Thật lâu sau.
Tần đại tiểu thư mới bình thản nói:
- Trước kia ta đã nói, ngươi rất đào hoa. Ta cũng đã nói rằng ta không thích người đào hoa.
Lạc Thanh Chu trầm mặc một chút, nói:
- Ta hiểu ý của đại tiểu thư.
Tần đại tiểu thư không để ý tới hắn nữa, thu hồi ánh mắt, cầm lấy quyển sách trên bàn, tiếp tục yên lặng nhìn.
Lạc Thanh Chu chắp tay, cáo từ rời đi.
Chờ hắn đi ra cánh cửa tròn kia, Tần đại tiểu thư chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn bóng lưng hắn dần dần biến mất, ánh mắt khẽ động.