Nam Cung Mỹ Kiêu hồ nghi nhìn nàng một cái, lại nhìn người nào đó bên cạnh một cái.
Lạc Thanh Chu cúi đầu ăn cơm, vẫn không tham gia nói chuyện phiếm của các nàng.
Sau bữa tối, trời tối.
Bởi vì Vương phi một mình ở trong cung, cho nên Nam Cung Mỹ Kiêu cùng Nam Cung Tuyết Y rất nhanh rời đi.
Long Nhi cũng một mình rời đi.
Lạc Thanh Chu đang muốn dìu Tần nhị tiểu thư đi hậu viện, Tống Như Nguyệt lập tức nghiêm túc nói:
- Thanh Chu, đi, đi tìm Khiêm Gia nói chuyện đi.
Lạc Thanh Chu vừa nghe, lập tức nói:
- Nhạc mẫu đại nhân, không cần...
- Sợ cái gì?
Tống Như Nguyệt nhất thời hừ nói:
- Có nhạc mẫu ở đây, nha đầu kia còn dám ăn ngươi hay sao? Đi thôi, hôm nay Nhạc mẫu tự giúp ngươi hỏi một chút, nha đầu kia rốt cuộc có suy nghĩ gì. Nếu nàng không muốn, không ai miễn cưỡng nàng, nếu nàng nguyện ý, vậy đừng kéo dài, đêm nay các ngươi liền động phòng!
Lạc Thanh Chu: - ...
Tần nhị tiểu thư ở một bên vội vàng cười nói:
- Thanh Chu ca ca, có mẫu thân làm chủ cho ngươi, mau đi đi.
- Đi!
Tống Như Nguyệt hùng hùng hổ hổ đi ở phía trước.
Lạc Thanh Chu bị Tần nhị tiểu thư lôi kéo, đi theo phía sau.
Đoàn người rất nhanh đi tới Linh Thiền Nguyệt cung.
Tống Như Nguyệt tự mình tiến lên gõ cửa.
Bách Linh đang ở trong tiểu viện xé cánh hoa, u oán hát con lừa nhỏ, nghe được tiếng gõ cửa, lập tức đứng lên, hừ:
- Tiểu Bách Linh không có ở đây, có bản lĩnh ngươi kêu Thiền Thiền hay tiểu thư mở cửa cho ngươi! Hừ!
Tống Như Nguyệt lập tức nói:
- Tiểu Bách Linh, là ta!
Bách Linh vừa nghe, sửng sốt một chút, lập tức ném cánh hoa, chạy nhanh mở cửa, kinh ngạc nói:
- Phu nhân, sao ngươi lại...
Nàng đột nhiên nhìn thấy những người khác ở phía sau.
Tống Như Nguyệt nghiêm túc nói:
- Khiêm Gia đâu? Nàng vẫn chưa ngủ, phải không?
Bách Linh thấy sắc mặt nàng không đúng, đang muốn lắc đầu, lại đột nhiên gật đầu, nói:
- Ngủ rồi, tiểu thư đã ngủ rồi.
- Hừ.
Tống Như Nguyệt sao có thể tin nàng chứ, trực tiếp đi vào, quay đầu nói:
- Thanh Chu, Vi Mặc, các ngươi đều tiến vào đi.
Bách Linh vội vàng nói:
- Phu nhân, tiểu thư thật sự đã ngủ, Tiểu Bách Linh có thể thề.
Tống Như Nguyệt không để ý tới nàng, mang theo khuê nữ cùng hiền tế nhà mình, bước nhanh vào trong phòng, dạo một vòng, lại đi hậu hoa viên.
Khu vườn phía sau.
Thiền Thiền đang luyện kiếm, sau khi nhìn thấy bọn họ, sửng sốt một chút, lập tức ngừng lại, ngơ ngác đứng ở nơi đó.
Cũng không trách nàng kinh ngạc.
Từ sau khi Lạc Thanh Chu vào cửa, đây là lần đầu tiên Tống Như Nguyệt tự mình mang theo hắn đến tìm Tần đại tiểu thư.
Trong lương đình.
Tần đại tiểu thư chậm rãi khép lại sách vở, ánh mắt nhìn về phía bọn họ.
Tống Như Nguyệt trực tiếp đi tới, vốn định nghiêm khắc răn dạy vài câu, nhưng nhìn bộ dáng cùng thần sắc của nàng, lại nhớ tới mấy năm nay nàng chịu khổ, nhất thời trong lòng không đành lòng, thanh âm chậm lại nói:
- Khiêm Gia, mẫu thân có chuyện nói với ngươi. Tuy những lời này, có thể sẽ làm cho ngươi có chút khó chịu, nhưng mẫu thân cẩn thận suy nghĩ thật lâu, cuối cùng vẫn quyết định nói với ngươi một tiếng.
Bách Linh cũng vội vàng đi tới, ở ngoài đình dựng thẳng lỗ tai nhỏ nghe lén.
Tần đại tiểu thư nghe vậy trầm mặc một chút, mở miệng nói:
- Mẫu thân xin nói.
Tống Như Nguyệt lại nhìn vẻ mặt lạnh lùng của nàng một cái, quay đầu nhìn ra ngoài đình nói:
- Thanh Chu, ngươi lại đây, đứng gần một chút.
Lạc Thanh Chu có chút xấu hổ.
Tống Như Nguyệt lập tức lại nói:
- Đừng sợ, có nhạc mẫu ở đây, nàng không dám hung dữ.
Khóe miệng Lạc Thanh Chu co giật một chút, đi tới.
Đại tiểu thư cho tới bây giờ cũng chưa từng hung dữ với hắn, hắn sợ đại tiểu thư, kỳ thật là một loại tôn trọng đặc biệt mà thôi.
Trong cuộc sống của hắn, ý nghĩa của đại tiểu thư không tầm thường.
Hắn bước vào lương đình, đứng ở bên cạnh nàng.
Tần đại tiểu thư nhìn hắn một cái, vẻ mặt bình thản.
Tống Như Nguyệt thở dài một hơi, nói:
- Khiêm Gia, chuyện hưu thư, ngươi hẳn cũng biết rồi. Chúng ta cứ coi đó là một trò hề, như không có gì đã xảy ra.
Tần đại tiểu thư trầm mặc không nói.
Tống Như Nguyệt lại nói:
- Ngươi và Thanh Chu là phu thê chính thức bái thiên địa, mẫu thân không nói sai chứ?
Tần đại tiểu thư vẫn trầm mặc như trước.
Tống Như Nguyệt nhíu mày, lại nhìn chằm chằm nàng trong chốc lát, nghiêm túc nói:
- Cho nên, thái độ hiện tại của ngươi đối với Thanh Chu, mẫu thân rất không hài lòng. Mẫu thân hôm nay mang theo Thanh Chu đến, cũng không phải đến răn dạy ngươi, chỉ là muốn hỏi ngươi một chút, trong lòng ngươi rốt cuộc nghĩ như thế nào? Ngươi đối với Thanh Chu... Rốt cuộc có một chút để ý nào hay không?
- Còn nữa, mẫu thân muốn ngươi chính miệng nói rõ, ngươi rốt cuộc còn muốn cùng Thanh Chu làm phu thê hay không.