- Cô gia thật ngu ngốc...
Trong góc bên cạnh, truyền đến tiếng của Bách Linh nói nhỏ.
Lạc Thanh Chu trở lại Mai Hương Uyển.
Tần nhị tiểu thư mặc một bộ quần áo trắng, đang nhu nhược yếu ớt ngồi trên giường đọc sách, chờ hắn.
Lạc Thanh Chu đi vào phòng, ngồi xuống bên cạnh nàng, đưa tay cầm lấy đôi chân nhỏ nhắn xinh xắn đang mang vớ trắng dưới váy nàng, vừa vuốt ve, vừa mở miệng nói:
- Vi Mặc, nàng đừng hỏi nữa, hỏi ta cũng sẽ không nói. Kể từ ngày hôm nay, ta sẽ không bao giờ nói bất cứ điều gì với nàng.
Tần nhị tiểu thư hơi giật mình, nói:
- Thanh Chu ca ca, làm sao vậy?
Trên tay Lạc Thanh Chu hơi dùng sức, nhìn nàng nói:
- Tại sao nàng lại kể bí mật của ta nói cho đại tiểu thư? Đại tiểu thư vừa cười nhạo ta.
Tần nhị tiểu thư cẩn thận suy nghĩ một chút, nhất thời buồn cười:
- Là chuyện của Nguyệt tỷ tỷ sao?
Lạc Thanh Chu nói.
- Đúng vậy.
Tần nhị tiểu thư lập tức nhịn cười, đáng thương chớp chớp đôi mắt nhận sai nói:
- Thanh Chu ca ca, Vi Mặc sai rồi, Vi Mặc không dám nữa...
Lập tức lại cắn cắn môi, ngồi vào bên trong, đặt một cái chân nhỏ nhắn khác cũng duỗi vào trong ngực hắn, yếu đuối nói:
- Cùng lắm, Vi Mặc bồi tội.
- Hừ!
Lạc Thanh Chu hừ một tiếng, nhìn bộ dáng đáng thương kiều mị của nàng, nhất thời trong lòng nóng lên, đi qua ôm nàng lên, đi vào trong phòng, nói:
- Nếu đã muốn bồi tội, vậy thì phải có chút thành ý.
Rèm châu lắc lư.
Hai người đi vào trong phòng, lên giường.
Rèm cửa chậm rãi kéo lên.
- Thanh Chu ca ca, Vi Mặc thật sự sai rồi. Vi Mặc lần sau còn dám, trừ phi... Trừ phi đêm nay Thanh Chu ca ca ăn hết Vi Mặc…
- Nghĩ hay lắm, động tay động chân là được rồi.
- Nhưng mà, Vi Mặc muốn thử xem...
- Đừng, ta đã nghẹn một tháng rồi, ta sợ. Chờ thân thể nàng tốt rồi nói sau.
- Ai...
Đầu giường, nến đỏ cháy.
Một đôi vớ trắng như tuyết, đột nhiên từ bên giường rơi xuống đất.
Bóng dáng chiếu lên màn rèm, một người ngồi ở đầu giường, một người ngồi ở đuôi giường, đang ân ái nói chuyện.
Không biết đã qua bao lâu.
Tần nhị tiểu thư xuống giường, gọi Thu nhi, đi ra ngoài rửa mặt một phen, lại trở về phòng.
- Thanh Chu ca ca, bây giờ có thể nói chuyện xảy ra ở chỗ tỷ tỷ được chưa?
- Cũng không có chuyện gì, chỉ là, đại tiểu thư nói ta đào hoa, nàng không thích nam nhân đào hoa, cho nên, nàng không thích ta.
- Còn nói cái gì?
- Không còn.
- Ai... Thanh Chu ca ca thật ngốc.
Trong khi đó.
Trong một gian phòng nào đó ở Hàn Lâm viện, chúng đại thần đang suốt đêm phê duyệt bài thi của thí sinh.
Gặp phải câu trả lời đặc sắc, đại thần đọc bài thi lập tức đọc ra, tất cả mọi người tranh nhau bình luận trước, sau đó mỗi người tự chấm điểm của mình.
Thông tin về nguồn gốc, tên tuổi của thí sinh đều bị niêm phong che khuất, không ai nhìn thấy.
Hơn nữa có Đoan Vương gia cùng lão thừa tướng tọa trấn, ai cũng không dám gian lận.
Rạng sáng.
Các đại thần đều ngừng lại, nghỉ ngơi một chút, ăn điểm tâm, thảo luận câu trả lời vừa rồi.
Lúc này, một lão thần tóc bạc trắng, đột nhiên vỗ lên, vẻ mặt kích động thán phục nói:
- Bài viết hay! Bài viết hay!
Tất cả mọi người đều bị hoảng sợ.
Thừa tướng Phạm Văn Cẩn nhìn qua, cười nói:
- Thành đại nhân, văn chương gì, làm cho ngươi kích động như vậy.
Tên Thành đại nhân râu tóc bạc phơ kia, tựa hồ vẫn chưa nghe được lời của hắn, tiếp tục kích động nhìn đề thi.
Một lát sau.
Hắn đột nhiên vỗ bàn một lần nữa, thậm chí còn phấn khích hơn nói:
- Thơ hay! Bài thơ hay! Bài thơ này dù là khí thế hay là ngụ ý, đều tinh diệu tuyệt luân (không gì hơn được), làm cho người ta vỗ tay khen hay!
Lúc này, mọi người rốt cục nhịn không được, lập tức đều vây quanh, tranh nhau quan sát trước.
Không lâu sau đó.
Trong phòng đều là tiếng vỗ tay tán dương, khen không dứt miệng.
Đoan Vương gia đang ngủ gật, rốt cục nhịn không được, đứng dậy đi tới, nói:
- Bổn vương đến xem, rốt cuộc là bài thi gì, làm cho chư vị kích động hưng phấn như vậy.
Trước khi hắn đến gần, điều đầu tiên hắn thấy là một bài thơ tuyệt vời.
- Kim tôn thanh tửu đẩu thập thiên,
Ngọc bàn trân tu trị vạn tiền....
(Bình vàng, rượu trong, mười ngàn đấu
Mâm bạc, thức ăn quý, trị vạn tiền)
Lúc này, trong Tần phủ.
Lạc Thanh Chu đợi Tần nhị tiểu thư ngủ say, liền lặng lẽ rời giường, ra khỏi phòng, đi đến phòng Tiểu Điệp.
Không ngờ tới ba tiểu nha đầu lại chen chúc ngủ cùng một chỗ.
Nhưng giường rất lớn, ngủ bốn người cũng không có vấn đề gì.
Khi trời sáng.
Hắn ra khỏi Tần phủ, đi Đông Hồ.
Long Nhi nhìn thấy hắn đến, rất là vui vẻ, nhưng chưa được bao lâu đã không cười được.
Trong Long cung rất nhanh vang lên tiếng khóc của Tiểu Long Nữ.
Sau khi mặt trời mọc, mặt trời dần dần rơi về phía tây.