Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 2836 - Nhạc mẫu giúp đỡ, chất vấn đại tiểu thư (1)




Mấy nha hoàn cũng đều đang vẫy tay hô to.

Lạc Thanh Chu vội vàng đi tới.

Bởi vì có quá nhiều người, tất cả mọi người không nói nhiều, lập tức dưới sự bảo hộ của hộ vệ, chen chúc trong đám người, rời khỏi nơi này.

Chờ trở lại phủ đệ.

Tống Như Nguyệt không thể chờ đợi được hỏi:

- Thanh Chu, thi thế nào? Đề khó không? Ngươi có trả lời hết không?

Nam Cung Tuyết Y ở một bên không khỏi cười nói:

- Di mẫu, hắn là người đầu tiên đi ra, nếu không trả lời xong, hắn sẽ đi ra nhanh như vậy sao?

Lạc Thanh Chu nói:

- Đề hơi khó, nhưng đều trả lời xong. Về phần kết quả như thế nào, chỉ có thể chờ ba ngày sau có kết quả mới biết được.

Vừa dứt lời, bụng hắn đột nhiên kêu ùng ục vài tiếng.

Ba ngày nay đều ở trong phòng thi, không ăn gì, những bánh bao lạnh cứng kia, hắn cũng không ăn mấy miếng.

Tống Như Nguyệt vội vàng nói:

- Mai nhi, mau đi bưng bánh ngọt ta làm lên, trước tiên lấp đầy bụng cho cô gia, ta đi nấu cơm.

Lập tức lại nói:

- Thanh Chu, ngươi về tắm rửa trước, tắm rửa xong thì đến ăn cơm. Tối nay nhạc mẫu chuẩn bị cho ngươi một bàn thức ăn để ngươi ăn no.

Lạc Thanh Chu nói:

- Đa tạ nhạc mẫu đại nhân.

Tống Như Nguyệt mặt mày hớn hở nói:

- Đứa nhỏ này, người nhà mình, còn cảm tạ cái gì.

Nói xong, vội vàng đi vào phòng bếp.

Trong lòng Lạc Thanh Chu ấm áp, sau khi ăn mấy khối điểm tâm, liền đi hậu viện.

Tiểu Điệp Thu Nhi đã nấu nước nóng chờ sẵn.

Thoải mái tắm rửa, thay quần áo sạch sẽ, sau khi lau khô tóc, hắn ra khỏi tiểu viện, nhìn về phía Linh Thiền Nguyệt cung cách vách.

Do dự một chút, hắn đi qua.

Cổng viện đóng lại.

Trong tiểu viện vang lên tiếng hát trong trẻo dễ nghe của Bách Linh.

Cẩn thận nghe, không ngờ là “Thủy điệu ca đầu”.

- Ta muốn thừa gió trở về, lại sợ quỳnh lâu ngọc vũ, chỗ cao không thắng hàn...

Dưới tiếng hát thanh thuý của Bách Linh, bài hát nghe có cảm giác cô đơn uyển chuyển thê lương.

Lạc Thanh Chu đứng ở cửa một lát, chuẩn bị rời đi.

Cổng viện lại “két” một tiếng mở ra.

Bách Linh thò đầu ra, đôi mắt linh động nhìn hắn, bĩu môi nhỏ nhắn nói:

- Cô gia lại đang nghe lén người ta hát sao? Phải cho bạc.

Lạc Thanh Chu xoay người nhìn nàng, nói:

- Bạc không có, chỉ có thân thể, ngươi muốn không?

Bách Linh trì trệ một chút, lập tức có chút tức giận, tức giận hừ nói:

- Cô gia chỉ thích gạt người, hừ, không để ý tới ngươi!

Nói xong, lại đóng cửa lại.

Lạc Thanh Chu hỏi:

- Nghe nói thân thể đại tiểu thư không thoải mái lắm, hiện tại khá hơn chút nào chưa?

Bách Linh ở bên trong bịt lỗ tai nói:

- Không để ý đến cô gia lừa đảo, không nghe thấy! Ta không nghe thấy gì hết!

- Vậy thì quên đi.

Lạc Thanh Chu không nói thêm nữa, xoay người rời đi.

Lúc này, cổng tiểu viện đột nhiên mở ra.

Bách Linh nhìn bóng lưng hắn tức giận nói:

- Thối cô gia, có bản lĩnh sau này ngươi cũng đừng đến nữa!

Lạc Thanh Chu không để ý tới nàng, tiếp tục đi về phía trước.

Bách Linh dậm chân, đành phải lớn tiếng nói:

- Cô gia, tuy Tiểu Bách Linh không để ý tới ngươi, nhưng Thiền Thiền vẫn còn có thể để ý tới ngươi, buổi tối nhớ qua đây, còn phải thỉnh an tiểu thư.

Lạc Thanh Chu lúc này mới phất phất tay, nói:

- OK!

- OK?

Bách Linh sửng sốt, nói:

- Ý ngươi là sao? Là đến, hay không?

Nàng đứng ở cửa một lúc mới bước vào tiểu viện.

- Thiền Thiền, ngươi có biết OK có nghĩa là gì không? Cô gia vừa nói với ta.

- Không, không biết.

- Tiểu thư, ngươi có biết OK có nghĩa là gì không? Cô gia vừa nói.

Khu vườn phía sau, trong vọng lâu.

Thiếu nữ mặc váy trắng, đang ngồi ở trước bàn đá, mở sách trong tay ra.

Trên bìa quyển sách kia, xiêu xiêu vẹo vẹo vẽ mấy ký hiệu màu đen, giống như là văn tự nào đó, bên cạnh ký hiệu, vẽ một cái dược đỉnh, cùng với hai viên đan dược màu vàng.

Im lặng một lát, nàng mở miệng:

- Ý là tốt.

Bách Linh mở to hai mắt, nói:

- Tiểu thư thật lợi hại, OK viết thế nào? Cô gia và tiểu thư đều biết sao?

Thiếu nữ tiếp tục nhìn sách trong tay, không trả lời nữa.

Bách Linh đi ra khỏi lương đình, nhìn Thiền Thiền đang luyện kiếm, lập tức khen ngợi:

- Thiền Thiền, ngươi luyện rất OK!

Ở sảnh phía trước.

Lạc Thanh Chu ngồi ở trước bàn, bắt đầu ăn bữa tối thịnh soạn.

- Khiêm Gia không tới sao?

Tống Như Nguyệt hỏi.

Tần nhị tiểu thư lắc đầu, nói:

- Tỷ tỷ không đói.

Tống Như Nguyệt nhíu mày, nói:

- Lúc Thanh Chu đi thi, nàng không đi ra, bây giờ thi đã trở lại, nàng vẫn không đi ra. Đợi lát nữa ta phải đi nói cho nàng biết, đều là người một nhà, sao có thể lạnh lùng như vậy chứ?

Nam Cung Mỹ Kiêu ở một bên nói:

- Dì, không phải Khiêm Gia trước nay đều như vậy sao?

Tống Như Nguyệt hừ nói:

- Bây giờ không giống ngày xưa, bây giờ nàng chính là... Hừ, không nói nữa, ăn cơm đi.