Lạc Thanh Chu sau khi vào phòng thi, cầm bảng số, tìm được vị trí thi của mình, đi vào.
Lại qua nửa canh giờ.
Vài quan viên đi vào, lại mang theo người lần lượt kiểm tra phòng thi một phen, mới bắt đầu phát đề thi.
Bài kiểm tra đầu tiên là Tứ Thư Ngũ Kinh.
Trong phòng thi, cùng với đường phố bên ngoài, đều lặng ngắt như tờ.
Sau khi bài thi được phát xuống, Lạc Thanh Chu cẩn thận nhìn một lần, vừa nhìn, vừa mài mực.
Đợi sau khi tất cả đề đều đọc xong, hắn cầm bút chấm mực, bắt đầu trả lời từ đề đầu tiên.
Đặt bút thành chữ, mạnh mẽ hữu lực.
Rất nhanh, trên toàn bộ bài thi, đều đã được viết đầy chữ.
Lúc này, hắn đột nhiên lại nhớ tới chữ và hình vẽ của nguyệt tỷ tỷ, không khỏi cười.
Vào buổi chiều, hắn đã hoàn thành tất cả các đề bài.
Giám thị tuần tra đến đây, thấy đề thi của hắn đã trả lời xong, đang cầm bút vẽ tranh trên giấy Tuyên Thành sạch sẽ, không khỏi nhíu nhíu mày, nói:
- Đề trả lời xong còn phải kiểm tra thật kỹ, kiêu ngạo tự đại, cẩn thận phí công nhọc sức.
Lạc Thanh Chu vội vàng đặt bút xuống, bắt đầu kiểm tra đề thi.
Giám khảo lại nhìn hắn nhiều hơn một cái, luôn cảm thấy thư sinh này có chút quen thuộc, nhưng trong lúc nhất thời lại không nhớ ra đã gặp ở nơi nào, chỉ đành lắc đầu rời đi.
Sau một thời gian.
Giám khảo chính chắp hai tay sau lưng, nhàn nhã thong thả đi tới.
Lạc Thanh Chu ngẩng đầu nhìn hắn một cái, nhất thời sửng sốt.
Đoan vương gia Nam Cung Khác, vẻ mặt tươi cười nói:
- Lạc công tử thật nhàn nhã nhỉ, thí sinh khác đều gấp gáp đầu đầy mồ hôi, thậm chí còn khóc lóc, Lạc công tử thì khác, rảnh rỗi còn ngồi vẽ tranh
Lạc Thanh Chu xấu hổ nói:
- Vương gia chê cười, đề thi đã làm xong, đợi cũng nhàm chán, cho nên tùy tiện vẽ tranh.
Đoan vương gia nhìn thoáng qua đề thi của hắn, lại nhìn thoáng qua bức tranh trước mặt hắn, cười nói:
- Với bản lĩnh của Lạc công tử cùng với độ coi trọng của Nữ đế đối với Lạc công tử, kỳ thi này cũng chỉ là thủ tục. Có thể thi đương nhiên là tốt nhất, lỡ như không thi đậu, cũng không có quan hệ gì.
Lạc Thanh Chu lập tức nói:
- Vương gia nói đùa, ta nhất định sẽ cố gắng thi đậu. Nếu không thi đậu, nhạc mẫu đại nhân nhà ta sẽ khóc mất.
Đoan vương gia cười ha ha, nói:
- Bổn vương chúc Lạc công tử tất trúng.
Lúc này, các giám thị khác nghe được động tĩnh, trong lòng nghi hoặc, đi tới.
Đoan Vương gia lập tức thu liễm tươi cười, thấp giọng nhắc nhở:
- Lạc công tử, thi Đình mới là quan trọng nhất, đến lúc đó các vị đại thần đều sẽ đi, Bạch viện trưởng cũng sẽ đi. Nếu ngươi không phát huy tốt, bệ hạ cũng không thể nào cho ngươi hạng tốt đâu.
Nói xong, hắn bước nhanh rời đi.
- Thi Đình sao?
Lạc Thanh Chu cầm bút lên, tiếp tục phác họa váy của Nguyệt tỷ tỷ, tựa hồ vẫn không để ở trong lòng.
Đề thứ hai, Ngũ ngôn bát vận.
Đề thứ ba, Sách lược thời sự.
Lạc Thanh Chu chỉ dùng thời gian một canh giờ là đã trả lời xong.
Sau khi kiểm tra một chút, bắt đầu nghĩ đến chuyện tu luyện.
Ba ngày sau.
Khi kỳ thi kết thúc, hắn là người đầu tiên bước ra khỏi phòng thi.
Khi đi ngang qua các phòng thi khác, các thí sinh khác vẫn cau mày, mồ hôi nhễ nhại nắm lấy thời gian cuối cùng để trả lời câu hỏi.
Một số thí sinh ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, đôi mắt trống rỗng, rõ ràng đã tuyệt vọng từ bỏ.
Lạc Thanh Chu vừa định đi ra khỏi phòng thi, Đoan Vương gia đi tới, cười nói:
- Lạc công tử thoải mái nhẹ nhàng, thoạt nhìn đã nắm chắc rồi.
Lạc Thanh Chu chắp tay nói:
- Vương gia nói đùa, trước khi kết quả chưa ban bố, ai cũng không dám nói mình nhất định có thể thi đậu, tại hạ cũng chỉ trả lời đề hơi nhanh một chút mà thôi.
Đoan vương cười ha ha, nói:
- Lạc công tử quá khiêm tốn, nếu ngươi không thi đậu, đó mới là chuyện kỳ lạ.
Lập tức lại tới gần hắn, thấp giọng nói:
- Kinh phật lần trước Lạc công tử tự mình viết cho bổn vương ở Kim Thiền tự, bổn vương vẫn cất giữ cẩn thận. Đến lúc đó chờ công tử một bước thành danh, bảo vật của bổn vương, cũng rất đáng giá, ha ha ha...
Khóe miệng Lạc Thanh Chu giật giật, trong lòng âm thầm lẩm bẩm:
- Rõ ràng là ngươi không biết xấu hổ cướp đi.
- Bổn vương rất chờ mong biểu hiện của Lạc công tử ở kỳ thi Đình. Với bản lĩnh của Lạc công tử, đến lúc đó khẳng định lại có truyền thế kinh điển xuất thế...
Đoan Vương lại cười tán gẫu vài câu, mới nghênh ngang tiếp tục đi tuần tra phòng thi.
Lạc Thanh Chu ra khỏi phòng thi, nhìn thấy trong đám người trên đường phố đối diện, mọi người Tần gia được hộ vệ bảo vệ ở chính giữa, đang ngóng trông chờ hắn.
- Thanh Chu! Thanh Chu!
Tống Như Nguyệt nhìn thấy hắn là người đầu tiên đi ra, lập tức hưng phấn vẫy tay hô to, giống như đang lớn tiếng nói cho người nhà thí sinh bốn phía: Đây là hiền tế của nhà ta! Hiền tế của ta là người đầu tiên đi ra!