Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 2807 - Đại tiểu thư muốn ăn cái gì? Con lừa nhỏ thịt (4)




Tiểu nhị không dám nói nhiều, lập tức cầm thực đơn rời đi.

Lạc Thanh Chu nhìn thoáng qua Tần đại tiểu thư đối diện, thấy nàng đang nhìn mình, chỉ đành khụ khụ một tiếng, hướng về phía Bách Linh ở một bên răn dạy:

- Bách Linh, nữ hài tử, phải rụt rè. Trước mặt mọi người, điên điên khùng khùng, mau đứng lên.

Bách Linh cười bò lên ghế dựa, nói:

- Cô gia, Bách Linh cũng muốn ăn... Thịt lừa nhỏ, khanh khách...

Lạc Thanh Chu không để ý tới nàng nữa.

Tại thời điểm này, bầu trời bên ngoài đã tối.

Rất nhiều khách nhân liên tục đi tới, đại sảnh lầu một cùng lầu hai, rất nhanh đã chật kín người.

Trên đài lầu hai, rất nhanh có một nữ tử dáng người xinh đẹp, ôm đàn tỳ bà đi tới.

Tiếng tỳ bà thanh thúy mà du dương rất nhanh vang lên, khách xem bốn phía đều đang cổ vũ.

Nữ diễn tỳ bà đến chỗ cao trào nhất, không biết là bị mình diễn tấu lây nhiễm, hay là suy nghĩ chuyện thương tâm gì đó, nhất thời rơi nước mắt.

Một ít khách thấy nàng điềm đạm đáng yêu, nhất thời động lòng trắc ẩn, nhao nhao ném bạc lên đài.

Tất nhiên, tất cả những nam tử đều ném tiền.

Lạc Thanh Chu chỉ liếc mắt vài lần, Tần nhị tiểu thư bên cạnh nhỏ giọng nói:

- Thanh Chu ca ca muốn thưởng không? Vi Mặc nơi này có chút bạc vụn.

Lạc Thanh Chu thấp giọng nói:

- Không cần, người ta cũng không nhất định là đáng thương thật.

Không bao lâu sau, nữ từ đánh tỳ bà diễn tấu xong, lau nước mắt hướng phía dưới thấp giọng cảm tạ, sau đó nhặt bạc, đi xuống sân khấu.

Lúc này, một người nam nhân trung niên mặc áo vải thô, mang theo một thiếu nữ hơn mười tuổi, đi lên đài.

Trong tay thiếu nữ kia, cầm một cái chiêng đồng nho nhỏ.

Hán tử trung niên có dáng người cao lớn, trên mặt đầy râu, hắn hướng về phía dưới đài hành lễ một cái, sau đó mới chắp tay nói:

- Chào tất cả mọi người, tại hạ gọi là Lão Trang, đây là khuê nữ Tiểu Thất của tại hạ. Phụ tử chúng vào nam ra bắc, là người thuyết thư (kể chuyện) chuyên nghiệp. Hôm nay chúng ta muốn nói, chính là Chiến Thần Bắc Cảnh Vương của Đại Viêm chúng ta! Câu chuyện của Bắc Cảnh Vương, mọi người hẳn là đều nghe qua, bất quá, chúng ta kể sẽ khác hơn những người kể chuyện khác, biết chi tiết nhiều hơn một chút. Ngoại trừ câu chuyện Bắc Cảnh Vương ba lần lui địch, hôm nay chúng ta còn phải kể chuyện về Bắc Cảnh Vương cùng nữ đế bệ hạ, cùng với những hồng nhan khác.

Vừa nghe lời này, phía dưới nhất thời vang lên tiếng vỗ tay hưng phấn cùng tiếng ồn ào.

Ngay cả khách nhân ở lầu một nghe xong, cũng lập tức chen chúc lên lầu.

Thời gian này, tất cả mọi người đều thích nghe câu chuyện của Bắc Cảnh Vương, bất quá nói đi nói lại, đều là kể chuyện ba lần lui địch của Bắc Cảnh Vương.

Về phần Bắc Cảnh Vương cùng nữ đế bệ hạ quen biết như thế nào, ở cùng một chỗ như thế nào, cũng không có ai dám nói, càng không ai kể chuyện Bắc Cảnh Vương cùng nữ tử khác.

Cho nên trung niên hán tử vừa nói, khách nhân trong tửu lâu đều kích động.

Ngay cả ông chủ tửu lâu cùng tiểu nhị cũng lập tức dựng thẳng lỗ tai.

Nữ diễn tỳ bà vừa rồi ở trên đài diễn tấu xong, chuẩn bị rời đi, cũng lập tức dừng bước.

Câu chuyện về anh hùng và giai nhân, ai không thích nghe?

Huống chi, vị anh hùng này còn là chiến thần của Đại Viêm bọn họ, nghe nói còn là một mỹ thiếu niên, càng là phu quân của nữ đế bệ hạ.

Câu chuyện này, khẳng định đặc sắc.

- Đang.

Thiếu nữ trên đài, đột nhiên gõ cái chiêng trong tay một cái, giòn tan nói:

- Các vị an tĩnh, phụ thân ta muốn bắt đầu kể chuyện.

Ánh mắt Lạc Thanh Chu cũng nhìn hai cha con.

Mọi người Tần gia, thoạt nhìn đều cảm thấy hứng thú với chuyện riêng của Bắc Cảnh Vương.

Tống Như Nguyệt nhíu mày, nói:

- Chuyện riêng của Bắc Cảnh Vương, bọn họ làm sao có thể biết được? Khẳng định lại là bịa đặt lung tung, nói bậy. Hừ, nếu dám nói xấu Bắc Cảnh Vương, dám vu khống Bắc Cảnh Vương, ta nhất định phải đi tìm bệ hạ cáo trạng, chém đầu bọn họ!

Tần Văn Chính nhìn nàng một cái, nói:

- Người kể chuyện giang hồ, phần lớn đều là tin đồn, tùy ý bịa đặt, cố ý gia tăng cho câu chuyện thú vị, chính là chọc cho người ta vui vẻ, cần gì phải xem là thật.

Tống Như Nguyệt lập tức nói:

- Lão gia, bọn họ nói sau lưng người khác, ta cũng không chiếu cố. Bắc Cảnh Vương chính là của chúng ta...

Nàng hạ thấp âm thanh, nói:

- Bắc Cảnh Vương chính là ân nhân của chúng ta, còn là bạn tốt của Thanh Chu.

Ánh mắt Tần Văn Chính nhìn về phía người nào đó đối diện.

Mà lực chú ý của Lạc Thanh Chu vẫn ở trên người của hai cha con trên đài.

Tuy rằng cách ăn mặc của hai cha con này có chút thay đổi so với lúc trước, nhưng hắn vẫn liếc mắt một cái nhận ra, hai cha con này chính là hai cha con lúc trước mở trà lâu ở cửa vào của Vân Vụ sơn mạch kia.