Chủ tớ Tần gia tổng cộng mới có mười bốn người, hai bàn là đủ rồi.
- Vào đi.
Lão bản đến cửa, hét lên với bên ngoài.
Tống Như Nguyệt lập tức mang theo một đám người đi vào.
Tiểu nhị lập tức nhiệt tình dẫn bọn họ lên lầu hai.
Lúc này trên lầu hai, chỉ có hai bàn khách nhân, bất quá vị trí trong cùng, đã dựng lên đài, đang chuẩn bị tiết mục.
Mọi người Tần gia chia làm hai bàn ngồi xuống.
Tiểu nhị lấy thực đơn tới, Tần Văn Chính gọi mấy món ăn, lại đưa thực đơn cho Lạc Thanh Chu, nói:
- Thanh Chu, ngươi chọn một chút, tùy tiện gọi là được.
Lạc Thanh Chu tiếp nhận thực đơn, trước tiên nhìn lướt qua, nhìn về phía Tống Như Nguyệt nói:
- Nhạc mẫu đại nhân, ngài muốn ăn cái gì?
Trên mặt Tống Như Nguyệt lộ ra ý cười, nói:
- Ngươi chọn là chính, ta tùy tiện.
Lạc Thanh Chu lại hỏi Tần nhị ca:
- Nhị ca, ngươi thì sao?
Tần Xuyên trực tiếp nói:
- Chỉ cần là thịt là được, trên đường vẫn gặm bánh bao, thèm chết ta, đêm nay nhất định phải ăn nhiều một chút.
Lạc Thanh Chu chỉ mấy món ăn cho tiểu nhị, đều là một ít thịt.
Tiểu nhị rất nhanh ghi nhớ.
Ánh mắt Lạc Thanh Chu lại nhìn về phía Tần nhị tiểu thư bên cạnh, đang muốn nói chuyện thì Tần nhị tiểu thư ở dưới bàn nhẹ nhàng giẫm lên hắn một cái.
Lạc Thanh Chu lập tức phản ứng lại, nhìn về phía Tần đại tiểu thư đối diện, dừng một chút, nói:
- Đại tiểu thư, ngài muốn ăn cái gì?
Tần đại tiểu thư đeo mạng che mặt, ngồi ở gần một cây cột trong góc, ngữ khí trong lạnh lùng, nói:
- Tùy tiện.
Lạc Thanh Chu nhìn thoáng qua thực đơn, nói:
- Vậy gọi cho đại tiểu thư một đĩa kiến xào đi?
Vẻ mặt Tần đại tiểu thư khẽ động một chút.
Tiểu nhị nghe vậy sửng sốt, vội vàng cười nói:
- Khách nhân, không có món kiến xào này.
Lạc Thanh Chu nhìn về phía hắn, nghiêm trang nói:
- Các ngươi bảo nhà bếp đi bắt một đĩa không phải là được rồi, bao nhiêu bạc cũng không sao cả. Đại tiểu thư nhà ta muốn ăn, mau đi.
Khóe miệng tiểu nhị giật giật một chút, không biết vị thiếu niên ăn mặc thư sinh này đang nói giỡn, hay là nghiêm túc.
Tất cả mọi người Tần gia đều nở nụ cười.
Tần Xuyên cười nói:
- Thanh Chu, lợi hại, hiện tại ngay cả Khiêm Gia mà ngươi cũng dám trêu chọc?
Tống Như Nguyệt hừ nhẹ một tiếng.
Vẻ mặt Lạc Thanh Chu nghiêm túc nói:
- Nhị ca, ta không nói giỡn với đại tiểu thư. Ta đã từng đọc được một món ăn trong một cuốn sách, đó là kiến xào, nghe nói cho dầu khô vào xào, cuối cùng rắc thêm một ít vừng và hành lá, rất thơm. Đại tiểu thư vừa rồi nói tùy tiện món gì ăn cũng được, cho nên ta mới nhớ tới món ăn này.
Tần Xuyên nghe vậy sửng sốt, kinh ngạc nói:
- Thật đúng là có món ăn này.
Lạc Thanh Chu nói:
- Đương nhiên, ta cũng không dám nói giỡn với đại tiểu thư.
Nói xong, hắn nhìn Tần đại tiểu thư một cái.
Tần nhị tiểu thư ở một bên che miệng, nhịn cười.
Long Nhi lập tức cười hì hì nói:
- Công tử, Long Nhi cũng muốn ăn.
Tiểu nhị nhất thời có chút khó xử.
Lúc này, Tần đại tiểu thư đột nhiên mở miệng nói:
- Ta muốn ăn cái khác.
Lạc Thanh Chu lập tức nói:
- Đại tiểu thư muốn ăn cái gì?
Tần đại tiểu thư lạnh lùng nhìn hắn nói:
- Thịt.
Lạc Thanh Chu nói,
- Thịt gì? Thịt bò hay thịt cừu? Hoặc gà, vịt, cá?
Tần đại tiểu thư mặt không chút thay đổi nói:
- Thịt lừa nhỏ.
Lạc Thanh Chu: - ...
- Phốc ha ha ——
Bách Linh ở một bên nhất thời cười một tiếng, lập tức ôm bụng, cười thiếu chút nữa ngã xuống từ trên ghế.
Những người khác thì lộ ra khuôn mặt không hiểu gì.
- Thịt lừa nhỏ?
Tống Như Nguyệt nghi hoặc.
Tần Xuyên càng kinh ngạc:
- Khiêm gia, nghe nói thịt lừa... Rất nóng, không tốt.
Tiểu nhị vội vàng cười nói:
- Khách nhân, tửu lâu nhà ta có thịt lừa, đều là mới giết hôm nay, hơn nữa đích thật là thịt lừa nhỏ, rất tươi ngon. Thịt lừa thì nam nữ già trẻ đều có thể hưởng dụng, nam nhân ăn thân thể gấp bội, nữ nhân ăn có thể làm đẹp dưỡng nhan, tiểu hài tử ăn có thể lớn lên cường tráng hơn, người già ăn có thể bổ dưỡng thân thể. Hơn nữa đầu bếp nhà ta làm rất ngon, mọi người có thể nếm thử.
- Khanh khách...
Lần này, Tiểu Bách Linh trực tiếp cười từ trên ghế ngã xuống.
Những người khác vẫn vẻ mặt choáng váng như trước, hoàn toàn không biết nha đầu này đang cười cái gì.
Lạc Thanh Chu không nói đùa nữa, cầm thực đơn, chỉ vào món ăn phía trên nói:
- Cái này, cái này, cái này...
Tổng cộng hơn hai mươi món ăn được gọi.
Tiểu nhị vội vàng ghi nhớ, cuối cùng lại hỏi:
- Khách nhân, còn muốn thịt lừa nhỏ hay không?
- Ha ha ha ha ha...
Bách Linh vừa trèo lên ghế từ trên mặt đất, lại cười ngã xuống.
- Không cần.
Lạc Thanh Chu vung tay lên, đưa thực đơn trở về.
- Được! Khách nhân chờ một lát! Trước uống trà!