Hai người bọn hắn trở thành người kể chuyện từ khi nào?
Hơn nữa, còn muốn nói chuyện riêng của hắn?
Hắn ngược lại phải hảo hảo nghe một chút, đối phương có thể nói cái gì.
- Đang!
Lại một tiếng chiêng vang lên.
Hán tử trên đài, hắng giọng, rốt cục bắt đầu nói.
- Lại nói, lúc trước Bắc Cảnh Vương vẫn là một đệ tử ngoại môn nho nhỏ của Lăng Tiêu tông, một trong năm đại tông môn Đại Viêm ta...
- Nhưng, cá bơi trong nước nông, có tâm muốn hóa rồng, chim bay lượn núi xanh, có ý chí của Côn Bằng!
- Lúc trước Bắc Cảnh Vương chỉ là một đệ tử ngoại môn vô danh lặng yên tu luyện, mỗi ngày ngoại trừ tu luyện ở võ quán, chính là đi ra ngoài tôi luyện kỹ xảo chiến đấu.
- Mọi người đều biết, ngoài kinh đô tám mươi dặm, có một tòa Vân Vụ sơn mạch. Nơi đó mây mù lượn lờ, núi cao nước sâu, yêu thú tàn sát người bừa bãi... Rất nhiều người tu luyện ở Đại Viêm đều sẽ đi tới đó săn thú, ngoại trừ tôi luyện kỹ xảo chiến đấu ra, còn có thể dùng chúng nó để bổ sung năng lượng võ giả cần tu luyện, cùng với việc bán một ít kim tệ.
Nghe đến đó, Lạc Thanh Chu híp mắt lại.
Hán tử trung niên tên Lão Trang tiếp tục kể.
- Bắc Cảnh Vương của chúng ta, khi đó, cũng sẽ thường xuyên đi Vân Vụ sơn mạch săn thú. Người ta nói rằng lần đầu tiên hắn đi, hắn đã cứu một cặp mẹ con trên đường. Hai mẹ con kia đều bị cường đạo Vân Vụ sơn mạch ám hại, khi những cường đạo kia đang muốn sát hại bọn họ, Bắc Cảnh Vương chạy tới, cứu bọn họ... Nghe nói, đôi mẹ con kia chính là gia quyến của một vị trưởng lão Lăng Tiêu tông...
- Chẳng qua, cho đến bây giờ, có lẽ đôi mẹ con cùng vị trưởng lão kia cũng không có nhận ra Bắc cảnh vương của chúng ta, chính là ân nhân của bọn họ...
Tại thời điểm này, ai đó đột nhiên lớn tiếng:
- Vì sao họ không biết, làm thế nào mà ngươi biết?
- Đúng thế, người ta là người trong cuộc cũng không biết, ngươi làm sao biết được?
Các vị khách khác cũng bắt đầu chất vấn.
Lão Trang thản nhiên cười, nói:
- Nghe nói, tại hạ cũng chỉ nghe nói.
Dưới đài nhất thời phát ra một mảnh tiếng la ó.
- Làm nửa ngày, thì ra đều là nghe nói, đều là lời đồn, đều là bịa đặt lung tung.
- Không có ý nghĩa, đều là giả.
- Uống rượu uống rượu, không nghe, là giả có cái gì dễ nghe.
Các vị khách nhất thời không còn hứng thú.
Những vị khách chen chúc ở tầng trệt trên cầu thang cũng chuẩn bị rời đi.
Lúc này, Lão Trang đột nhiên lại mở miệng nói:
- Chẳng qua, lúc trước tại hạ cũng từng ở Vân Vụ sơn mạch một đoạn thời gian, đã từng không chỉ một lần tận mắt nhìn thấy Bắc Cảnh Vương.
Vừa nghe lời này, mọi người nhất thời yên tĩnh.
Những khách nhân đang muốn xuống lầu cũng lập tức ngừng lại.
- Thật vậy? Đừng nói bậy!
- Ngươi tận mắt nhìn thấy Bắc Cảnh Vương? Ngươi có chắc chắn không?
Hứng thú mọi người vừa rồi bị dập tắt, nhất thời lại bị khơi lên.
Lão Trang lập tức giơ tay thề:
- Nếu có giả dối, để cho Lão Trang ta bị sấm sét đánh trúng, ngũ lôi oanh đỉnh, không được chết dễ dàng!
Vừa nghe lời này, mọi người nhất thời hưng phấn hẳn lên.
- Nói đi! Nói đi!
- Bắc Cảnh Vương lúc ấy là một người, hay là đi cùng ai?
Lão Trang cười ha ha, nói:
- Bắc Cảnh Vương tự nhiên không phải một người, mỗi lần hắn đi tới đó, bên người đều có người đi cùng, hơn nữa...
Nói đến đây, hắn cố ý hơi dừng một chút, lúc này mới nói:
- Hơn nữa, bên người Bắc Cảnh Vương, đều là nữ tử trẻ tuổi xinh đẹp...
Mày liễu của Tống Như Nguyệt nhất thời dựng thẳng lên:
- Nói bậy nói bạ! Vu khống!
Những vị khách khác lại càng thêm hưng phấn.
- Lão Trang, mau nói đi! Nói đi! Có những người nữ tử nào? Các nàng có quan hệ gì với Bắc Cảnh Vương?
Lão Trang khụ khụ một tiếng, liếc mắt nhìn khuê nữ nhà mình một cái.
- Keng!
Thiếu nữ tên Tiểu Thất kia, lập tức gõ chiêng trong tay một cái, hát cho mọi người một cái, giòn tan nói:
- Các vị công tử tiểu thư, thúc thúc bá bá, phụ tử chúng ta hai người hành tẩu giang hồ, ngủ không ngon, ăn không no, mặc không ấm, hôm nay may mắn gặp được các vị. Nếu cảm thấy phụ thân ta nói hay, mời chư vị bố thí một hai, cho chút bạc vụn, để cho ta cùng phụ thân có một bữa cơm ngon để ăn, có một ngụm trà để uống...
Không đợi nàng nói xong, đã có khách lập tức ném bạc, khẩn cấp thúc giục nói:
- Mau nói đi! Nói hay, còn có phần thưởng!
Những khách nhân khác, cũng đều lập tức ném một ít bạc vụn lên.
Tiểu Thất vội vàng cảm ơn, vui vẻ nhặt trên mặt đất.
Lão Trang lúc này mới cười ha hả nói:
- Đa tạ các vị, đa tạ các vị... Lại nói, lần đầu tiên nhìn thấy tôn dung của Bắc Cảnh Vương, là một buổi tối hoàng hôn buông xuống, Bắc Cảnh Vương cùng đồng môn của hắn tiến vào Vân Vụ sơn mạch. Lúc ấy, bên cạnh hắn hình như có hai nữ tử...