- A, Long Nhi cô nương cũng tới rồi.
Bước vào đại sảnh, hắn cố tình nói.
Long Nhi cười hì hì, cũng cố ý nói:
- Là Nhị tiểu thư gọi Long Nhi tới.
Tần nhị tiểu thư ở một bên cười nói:
- Long Nhi, gọi ta Vi Mặc là được rồi.
Long Nhi vội vàng kêu lên:
- Vi Mặc tỷ tỷ.
Sau đó lại nhìn về phía Tần đại tiểu thư, ngọt ngào cười kêu lên:
- Khiêm Gia tỷ tỷ.
Bách Linh ở một bên, trong miệng hừ một tiếng, không biết nhỏ giọng nói câu gì.
Lạc Thanh Chu đi tới trước người Tần Văn Chính, khom người hành lễ:
- Thanh Chu thỉnh an nhạc phụ đại nhân.
Lại hướng về phía Tần Xuyên bên cạnh kêu lên:
- Nhị ca.
Tần Văn Chính gật gật đầu, không nói gì, ánh mắt nhìn về phía cuốn sách trong tay hắn.
Tần Xuyên thì tới vỗ vỗ bả vai hắn, cười nói:
- Thanh Chu, vất vả rồi. Ta cùng phụ thân đi ra ngoài thời gian dài như vậy, trong nhà chỉ dựa vào ngươi, nhị ca đêm nay nhất định phải kính ngươi mấy chén, huynh đệ chúng ta không say không về!
Lạc Thanh Chu nói.
- Nên làm.
Tống Như Nguyệt lập tức tươi cười đầy mặt nói:
- Được rồi, mọi người đều đến đông đủ, chúng ta đi nhanh đi. Đi trễ cẩn thận không có vị trí, hiện tại kinh đô rất nhiều người, người đọc sách đều tới, Thanh Chu hẳn là biết.
Lạc Thanh Chu nói:
- Đúng thế, người đọc sách khắp nơi trên cả nước đều đến.
Tống Như Nguyệt nhất thời hừ nói:
- Cũng không phải ai cũng có tư cách tham dự kỳ thi mùa xuân, cũng không biết bọn họ đến góp vui cái gì.
Cả nhà vừa đi ra ngoài cửa, vừa tán gẫu.
Tần nhị tiểu thư giải thích:
- Kết giao bằng hữu trước, nói không chừng vận khí tốt, có thể thi được tân khoa tiến sĩ năm nay, thậm chí là trạng nguyên khoa mới.
Ánh mắt Tống Như Nguyệt nhìn về phía người nào đó, nói:
- Thanh Chu, kỳ thi mùa xuân năm nay, ngươi có nắm chắc không?
Lạc Thanh Chu nói:
- Thi đậu hẳn là không có vấn đề gì.
Tống Như Nguyệt lập tức nói:
- Cũng không thể chỉ thi đậu, nhất định phải thi trước ba giáp, tốt nhất là lấy Trạng Nguyên trở về.
Tần Xuyên ở một bên nói:
- Mẫu thân, có thể thi đậu tiến sĩ đã là tốt rồi, nhiều tài tử như vậy, nào có dễ dàng thi vào trước ba giáp như vậy, Trạng Nguyên lại càng khó hơn.
Tống Như Nguyệt lườm hắn một cái nói:
- Ngay cả bệ hạ cũng chính miệng nói, Thanh Chu thi đứng trước ba giáp, dư dả.
Tần Xuyên nghi hoặc nói:
- Bệ hạ nói khi nào?
Tống Như Nguyệt nhất thời đắc ý nói:
- Ngươi cùng phụ thân đi ngươi nhập ngũ, bệ hạ thường xuyên cùng Mỹ Kiêu đến nhà chúng ta làm khách.
Tần Xuyên nhất thời kinh ngạc nói:
- Bệ hạ bận rộn triều sự như vậy, thường xuyên đến nhà ta làm gì?
Tống Như Nguyệt càng thêm đắc ý nói:
- Tự nhiên là mẫu thân ngươi làm đồ ăn ngon.
Khóe miệng Tần Xuyên co giật một chút, nói:
- Mẫu thân, bệ hạ là tới tìm Thanh Chu thương lượng quốc gia đại sự đúng chứ?
Tống Như Nguyệt hừ một tiếng nói:
- Đương nhiên không phải, Thanh Chu thời gian đó đi du học, không có ở nhà, bệ hạ vẫn thường xuyên đến đây. Quan hệ giữa bệ hạ và Vi Mặc rất tốt, mỗi lần đến, đều sẽ đến Mai Hương uyển cùng Vi Mặc nói chuyện phiếm, chơi cờ.
Tần Xuyên vẻ mặt nghi hoặc:
- Bệ hạ có nhàn rỗi như vậy sao?
Tần Văn Chính ở một bên yên lặng nhìn người nào đó một cái.
Lúc này, Tống Như Nguyệt đột nhiên lại nói:
- Đúng rồi, bệ hạ có hỉ rồi.
Vừa nghe lời này, thần sắc Tần Văn Chính khẽ động, lại nhìn người nào đó một cái.
Cả gia đình khóa cửa, bắt đầu đi lên xe ngựa.
Chu quản gia vội vàng làm phu xe, chậm rãi đánh xe, bọn nha hoàn thì đều đi theo phía sau, nói nói cười cười, rất vui vẻ.
Tại thời điểm này.
Mặt trời đã dần dần lặn, bầu trời mờ dần.
Không bao lâu sau, xe ngựa dừng trước cửa Túy Tiên Lâu.
Tần Văn Chính xuống xe ngựa trước, vào tửu lâu, hỏi một chút có chỗ ngồi hay không.
Lão bản tửu lâu nhiệt tình nói:
- Phòng riêng là không còn, bất quá đại sảnh tầng hai còn có chỗ ngồi, giá cả hơi đắt hơn so với lầu một, đủ mười mấy hai mươi người ngồi. Nếu khách quan đến trễ một lát, có lẽ đã ngay cả đại sảnh cũng không có chỗ ngồi, gần đây người đến kinh đô thật sự quá nhiều, mấy đêm nay cửa hàng còn có nghệ nhân đến biểu diễn tiết mục, mỗi đêm khách đều chật kín.
Tần Văn Chính nghe vậy, hơi nhíu mày nói:
- Biểu diễn tiết mục gì? Chúng ta là một gia đình có già trẻ, có một thư sinh.
Nếu là một ít tiết mục lộ liễu, nhất định không được.
Lão bản vội vàng cười nói:
- Khách nhân không cần lo lắng, chỉ là một ít đánh đàn làm thơ, hoặc là kể chuyện, tửu lâu của chúng ta là tửu lâu đứng đắn, tuyệt đối sẽ không có chương trình không thích hợp khác.
Tần Văn Chính vừa nghe, lúc này mới yên lòng, hơi trầm ngâm một chút, lấy bạc ra đặt hai bàn trên lầu hai.