Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 2803 - Thần tượng của Tiểu Như Nguyệt, tọa kỵ của cô gia (2)




Tần Xuyên nhịn không được trừng mắt nhìn nàng một cái nói:

- Bách Linh, ngươi còn chưa gả ra ngoài sao?

Bách Linh cười hì hì nói:

- Nhị công tử, Bách Linh sẽ không gả ra ngoài, Bách Linh phải vĩnh viễn ở cùng tiểu thư nhà ta.

Tần Xuyên lập tức lại nói:

- Thanh Chu đâu? Hắn vẫn còn ở trong phòng để chuẩn bị kỳ thi mùa xuân sao?

Tống Như Nguyệt lúc này mới ngừng đánh, thở hồng hộc chống thắt lưng mắng:

- Đồ khốn kiếp, vừa trở về đã nói lời không may mắn, tức chết ta!

Tần Xuyên cười xin lỗi, trốn ở phía sau Tần nhị tiểu thư.

Tống Như Nguyệt vội vàng nói:

- Vi Mặc, mau để Tiểu Điệp hoặc Châu Nhi đi gọi Thanh Chu trở về. Phụ thân và nhị ca đã trở lại, chúng ta thật khó đoàn tụ một nhà, đêm nay phải cùng nhau ăn một bữa cơm.

Tần nhị tiểu thư gật gật đầu, thấp giọng nói mấy câu với Thu nhi ở một bên.

Thu nhi lập tức lĩnh mệnh mà đi, vội vàng ra cửa.

Tần Văn Chính mở miệng nói:

- Thanh Chu không có ở nhà sao?

Tần nhị tiểu thư nhẹ giọng nói:

- Thanh Chu ca ca cùng mấy người bằng hữu đi tham gia hội thơ. Mùa xuân sắp hết, hắn nói muốn đi thư giãn.

Tần Văn Chính gật gật đầu, không nói thêm nữa.

Tống Như Nguyệt vội vàng nói:

- Mai nhi, Thanh nhi, mau đi nấu nước. Trước tiên để lão gia cùng Nhị công tử tắm rửa, thay quần áo.

Hai người phong trần mệt mỏi trở về, mặt đầy bụi bặm, trên người còn tản ra mùi mồ hôi nồng nặc, không tắm rửa cũng không được.

Hai nha hoàn lập tức đi chuẩn bị đồ ăn.

Sau khi Thu nhi rời khỏi phủ, lập tức ra đường ngồi một chiếc xe ngựa, trước tiên đi hiệu sách Mặc Tuyết, thấy hai vị quận chúa không có ở đây, nàng lại đi Đông Hồ.

Sau khi xuống xe ngựa trả bạc, nàng đi về phía cầu đá trên hồ.

Ở Đông Hồ, người đi bộ thưa thớt, người bán hàng rong cũng không có mấy người.

Sau khi nàng lên cầu đá, thấy trái và phải không có người, ngay lập tức hét lên trong hồ:

- Long Nhi cô nương!

Liên tiếp hét lên ba tiếng.

Người đi đường đi ngang qua bờ hồ, chỉ liếc mắt nhìn nàng vài lần, liền rời đi.

Khi nàng chuẩn bị hô tiếng thứ tư, phía sau đột nhiên vang lên một âm thanh thanh thúy mà linh động:

- Thu nhi, có việc gì không?

Thu Nhi hoảng sợ run lên, xoay người nhìn lại.

Phía sau không biết từ khi nào, lại vô thanh vô tức có một thiếu nữ mặc váy trắng, khí chất cao quý, khuôn mặt rất xinh đẹp đứng.

Hai người trước đây đã gặp mặt ở dưới chân núi Lăng Tiêu Phong.

Lúc trước khi mọi người Tần phủ dọn nhà, chính là Long Nhi nghênh đón và đưa qua.

Thu nhi vội vàng cúi đầu cung kính nói:

- Long Nhi cô nương, lão gia nhà ta cùng Nhị công tử đã trở lại, tiểu thư bảo nô tỳ đến tìm Long Nhi cô nương, hy vọng Long Nhi cô nương hỗ trợ thông báo công tử một tiếng, để cho công tử về nhà ăn cơm đoàn viên.

Long Nhi cười nói:

- Thì ra là việc này.

Nàng lập tức lấy ra bảo điệp tin, gửi tin tức.

Thu nhi lại ngẩng đầu nhìn nàng một cái, nói:

- Cô gia nói với tiểu thư nhà ta, nếu như muốn tìm hắn, tới tìm Long Nhi cô nương là được rồi.

Vừa nghe lời này, Long Nhi nhất thời mặt mày hớn hở, rất vui vẻ, thân mật lôi kéo bàn tay nhỏ bé của nàng nói:

- Đúng rồi, Thu nhi, về sau có thể bất cứ lúc nào tới tìm ta, ở chỗ này gọi ta là được.

Lập tức nàng lại chớp chớp con ngươi trong suốt như nước, nói:

- Cái kia... Thu Nhi, ta đi ăn cơm đoàn viên được không? Ta cũng đói.

Thu Nhi vừa nghe, thoáng dừng một chút, lập tức gật đầu nói:

- Đương nhiên có thể. Long Nhi cô nương, đi thôi, nô tỳ mang ngươi đi.

Nếu cô gia và tiểu thư tín nhiệm Long Nhi cô nương như vậy, vậy cùng đi ăn cơm, khẳng định không có vấn đề gì.

Hơn nữa nàng đã sớm nhìn ra, quan hệ giữa vị Long Nhi cô nương này và cô gia, rất không đơn giản.

Tiểu thư hiển nhiên đã sớm đồng ý, bằng không cũng sẽ không để cho nàng tới tìm đối phương.

Long Nhi vừa nghe, tươi cười trên mặt càng thêm sáng lạn.

Bất quá nàng vẫn gửi tin tức cho công tử, hỏi ý kiến của công tử một chút, miễn cho công tử không đồng ý.

Tin tức nhanh chóng trả lời: Muốn đi thì đi, mọi người trong nhà đều biết ngươi, Vi Mặc còn thường xuyên nói với ta, để ngươi đi ăn cơm

Long Nhi nhìn thấy tin tức này, nhất thờ cực kì vui mừng, lập tức lôi kéo Thu nhi nói:

- Thu nhi, đi thôi, công tử đồng ý.

Thu Nhi cũng tươi cười đầy mặt, nói:

- Long Nhi cô nương, có chút xa, chúng ta đi thuê xe ngựa đi.

- Không cần.

Long Nhi mỉm cười, đột nhiên ôm eo nàng, trực tiếp mang theo nàng bay lên.

Đồng thời, bốn phía hai người lóe ra một tầng quang mang rực rỡ, ngăn cách tầm mắt của mọi người bên ngoài.

Thu nhi bay lên không trung, nhất thời hoảng sợ.

Long Nhi ôm chặt nàng, an ủi:

- Đừng sợ, không sao đâu, rất nhanh sẽ đến.