Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 2802 - Thần tượng của Tiểu Như Nguyệt, tọa kỵ của cô gia (1)




Người kể chuyện nói nước miếng văng tứ tung, vô cùng kích động.

Người nghe thì nghe tâm huyết dâng trào, hưng phấn không thôi, tiếng thán phục không dứt bên tai.

Lúc này, khoảng cách tới ngày xuân, cũng càng ngày càng gần.

Trong kinh đô, người đọc sách khắp nơi đều ùa về.

Ngoài những cử nhân thi cử, còn có rất nhiều tài tử các nơi chuẩn bị kết bạn.

Cho nên, truyền thuyết về Bắc Cảnh vương, mỗi ngày đều lặp đi lặp lại, thêm dầu thêm muối.

Nhiều tài tử sau khi nghe xong, xúc động, viết thơ khen ngợi. Rất nhiều nghệ nữ thì sáng tác nhạc, truyền xướng ở Thanh Lâu.

Trong khoảng thời gian ngắn, toàn bộ kinh đô Đại Viêm, từ vương công quý tộc, con cháu thế gia, thiên kim khuê phòng đến dân chúng bình dân, người bán hàng rong vân vân, khắp nơi đều là âm thanh ca ngợi vị Bắc Cảnh vương trẻ tuổi kia, ca công tụng đức, sùng bái tán thưởng.

Ngay cả Tống Như Nguyệt, mỗi ngày đều có thể ở trong cửa hàng cùng trên đường, nghe được tiếng khách nhân hưng phấn nghị luận.

Trong lòng nàng tự nhiên cũng rất hưng phấn, có đôi khi nghe người khác nói kích động, nàng hận không thể lập tức mở miệng kiêu ngạo nói cho người khác biết, vị Bắc Cảnh Vương trẻ tuổi kia đã từng cứu nàng, còn là bạn tốt của hiền rể nhà nàng, hơn nữa còn đến nhà nàng ăn cơm.

Ngày hôm nay.

Khi trở về nhà, nàng hào hứng chia sẻ với gia đình.

Tần nhị tiểu thư mỉm cười lắng nghe, cũng không lên tiếng.

Tần đại tiểu thư cũng yên lặng lắng nghe, không nói một lời.

Ngược lại Bách Linh, vẫn thích gây chuyện như trước.

- Phu nhân, nhưng Bắc Cảnh vương lớn lên không đẹp, những người bên ngoài thế mà nói hắn sinh ra anh tuấn tiêu sái, tuấn lãng phi phàm, là thiên hạ đệ nhất mỹ nam tử, buồn nôn.

- Cái gì, Bắc Cảnh bình dị gần gũi? Ôn tồn lễ độ? Tâm địa thiện lương? Thích động vật nhỏ? Ồ, tại sao ta không có phát hiện?

- Cái gì??? Thế mà còn có người nói tên kia vừa thấy bệ hạ đã yêu, trung thành tận tâm, chỉ yêu một mình bệ hạ, không thích bất kỳ nữ tử nào khác? Ha ha, vậy quận chúa có chuyện gì vậy? Nguyệt Ảnh Nguyệt Vũ bên cạnh bệ hạ cùng những nữ tử hộ vệ kia là chuyện gì xảy ra? Hừ, đều là thê thiếp của hắn!

Tống Như Nguyệt nói đến hứng khởi, bị nàng một mực chọc lấy, nhất thời có chút tức giận:

- Tiểu Bách Linh, ngươi đã gặp qua Sở công tử người ta mấy lần, dựa vào cái gì mà nói người ta như vậy? Ngươi căn bản không biết người ta! Hừ, ở trong lòng ta, Sở công tử cũng là nam nhân anh tuấn tiêu sái, bình dị gần gũi, đối với bệ hạ trung thành không kém! Người ta lúc trước còn cứu ta đây!

- Phu nhân...

- Tiểu Bách Linh, Sở công tử là ân nhân của ta, là phu quân của bệ hạ, là cứu tinh của Đại Viêm ta, cũng là thần tượng của ta, không cho phép ngươi bôi nhọ hắn.

Tống Như Nguyệt thấy nàng còn muốn nói bậy, lập tức tức giận.

- Của phu nhân. Thần tượng...

Bách Linh trì trệ một chút, nhất thời nhịn không được che miệng ‘Ha ha ha’ nở nụ cười.

Tống Như Nguyệt lườm nàng một cái, không để ý tới nàng nữa, tiếp tục kể cho hai khuê nữ nhà mình nghe tin tức lưu truyền bên ngoài.

Vào buổi tối.

Nói xong đến miệng nóng lưỡi khô, sau khi uống một tách trà, muốn đứng dậy đi vào phòng bếp nấu cơm.

Lúc này, Thanh nhi vội vàng từ bên ngoài chạy vào, vẻ mặt kích động nói:

- Phu nhân, lão gia cùng Nhị công tử trở về!

Vừa nghe lời này, Tống Như Nguyệt nhất thời ‘đằng’ một cái từ trên ghế đứng lên, kích động nói:

- Thật sao?

Thanh nhi hưng phấn gật đầu nói:

- Đương nhiên là thật, nô tỳ không dám lừa phu nhân.

Vành mắt Tống Như Nguyệt nhất thời đỏ lên, một bên dụi mắt, một bên bước nhanh ra ngoài cửa.

Tần nhị tiểu thư cũng đứng lên, được Thu nhi dìu đi ra ngoài.

Lúc này, Tần Văn Chính mang theo Tần Xuyên, đi vào từ cửa.

Hai người mặc trang phục bình thường, mặt đầy râu ria, tóc rối bời, nhưng tinh thần nhìn vô cùng phấn chân, thân thể nhìn cũng trở nên cường tráng hơn rất nhiều.

- Lão gia! Xuyên Nhi...

Nước mắt Tống Như Nguyệt cuối cùng vẫn không ngừng được, chảy xuống, sau đó che miệng, ô ô khóc lên.

Tần Xuyên thấy vậy, nhất thời cười ha ha:

- Mẫu thân, người khóc cái gì? Chúng ta trở về là những người sống, cũng không phải xác chết. Chờ lần sau chúng ta quay lại... Ôi, ôi!

Một tiếng kêu thảm thiết, nhất thời vang lên trong tiểu viện.

Tần Văn Chính hung hăng đá vào mông hắn, trực tiếp đạp hắn nằm sấp trên mặt đất.

Tần Xuyên vừa đứng lên từ trên mặt đất, ai ngờ Tống Như Nguyệt không biết đột nhiên lại lấy cây chổi từ đâu ra, bắt đầu đánh hắn, vừa đánh vừa mắng:

- Ta để ngươi nói bậy! Ta để ngươi nói bậy này!

Tần Xuyên một bên ôm đầu chạy trốn vòng vòng ở trong sân, một bên kêu rên:

- Vi Mặc, cứu mạng!

Tần nhị tiểu thư đứng tại chỗ cười.

Bách Linh thì đứng ở hành lang vừa cười, vừa vỗ tay nói:

- Phu nhân, đánh mặt Nhị công tử! Nhị công tử luyện võ, đánh mông hắn một chút cũng không đau! Dùng thêm chút sức!