Hắn kinh ngạc nhìn hưu thư trong tay, trong đầu ong ong rung động.
Tuy rằng trên mặt hắn vẫn duy trì bình tĩnh như trước, nhưng trong lòng lại bắt đầu có các loại cảm xúc phức tạp hiện lên.
Im lặng một lúc lâu.
Hắn chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía nương tử nhà mình, nhẹ giọng mở miệng nói:
- Vi Mặc, đây hẳn là ý của nàng đúng không?
Tần nhị tiểu thư cúi đầu, đầu ngón tay xoắn trên váy, giống như một đứa trẻ làm sai chuyện, không nói một tiếng, vẻ mặt thấp thỏm.
Lạc Thanh Chu không đành lòng trách cứ, lại cúi đầu nhìn thoáng qua hưu thư trong tay, thần sắc phức tạp nói:
- Đại tiểu thư biết không?
Tần nhị tiểu thư thấp giọng nói:
- Về sau mới biết...
Lạc Thanh Chu trầm mặc một chút, nói:
- Nhạc phụ đại nhân cùng nhạc mẫu đại nhân thì sao?
Tần nhị tiểu thư yếu đuối nói:
- Phụ thân hẳn là biết... Mẫu thân ngốc, cho nên...
Lạc Thanh Chu nhìn về phía nàng nói:
- Vậy chẳng phải ta càng ngốc sao?
Hai má Tần nhị tiểu thư nhất thời chôn ở trong ngực trống rỗng.
- Ai...
Lạc Thanh Chu không khỏi thở dài một hơi, nói:
- Không ngờ ta ở bên ngoài che chắn gió bão, ở nhà lại là...
- Thanh Chu ca ca, thực xin lỗi...
Tần nhị tiểu thư ngẩng đầu lên, trong mắt rưng rưng nước mắt, đáng thương nói:
- Thực xin lỗi. Là Vi Mặc lừa chàng, là lỗi của Vi Mặc... chàng, chàng đánh Vi Mặc đi.
Lạc Thanh Chu bất đắc dĩ:
- Nàng cảm thấy ta xuống tay được sao? Nàng lại làm ra bộ dáng đáng thương như vậy, ta cũng chỉ có thể đánh mình. Dù thế nào cũng là ta sai, ta đang bắt nạt nàng?
Tần nhị tiểu thư nức nở nói:
- Là Thanh Chu ca ca đang khi dễ người ta... Hu hu...
Lạc Thanh Chu lại thở dài một hơi, nói:
- Được rồi, không phải lỗi của nàng, là lỗi của ta, được chưa?
Tần nhị tiểu thư lau nước mắt nói:
- Thanh Chu ca ca nếu đã biết sai rồi, vậy mau vãn hồi đi. Với tính tình tỷ tỷ, không thể chủ động, chỉ có dựa vào da mặt dày của Thanh Chu ca ca, không đúng, là mị lực.
Lạc Thanh Chu:
- ...
- Nhưng mà, ta đối với đại tiểu thư...
- Thanh Chu ca ca, tin tưởng Vi Mặc, chàng nhất định sẽ không hối hận, sau này chàng nhất định sẽ cảm kích Vi Mặc. Tỷ tỷ xinh đẹp như vậy...
- Thật ra, ta là người mắt mù, nhìn không ra ai trông không xinh đẹp...
- Thật sự trùng hợp, Thiền Thiền, Bách Linh, Tiểu Điệp, Thu nhi, Châu Nhi, bệ hạ, Mỹ Kiêu tỷ, Tuyết Y tỷ, Sư thúc, Long Nhi cô nương, Nguyệt Vũ Nguyệt Ảnh cô nương, còn có Tử Hà sư phụ, còn có Vi Mặc, không phải đáng yêu, thì cũng là xinh đẹp.
- Vi Mặc, đừng nói bậy, nào có nhiều như vậy… sao nàng không liệt kê luôn toàn bộ những nữ nhân mà ta biết vào luôn đi.
- Đúng rồi, cảm ơn Thanh Chu ca ca nhắc nhở, còn có sư tỷ, sư muội, có phải còn có sư thúc khác, tiền bối gì đó không?
- Lười để ý tới nàng.
- Ta biết Thanh Chu ca ca chỉ muốn để ý đến tỷ tỷ xinh đẹp nhất, hừ hừ.
- ......
Lạc Thanh Chu trực tiếp ôm nàng dậy, đi vào trong phòng, lên giường.
Sau đó, bịt miệng nàng lại.
Bên ngoài cửa sổ, mặt trời chiếu sáng, những con chim hót trên cành cây trong sân.
Tiểu Điệp cầm chổi, đang xua đuổi chim chóc, nhỏ giọng nói:
- Mau đi, đừng quấy rầy công tử và Nhị tiểu thư nghỉ trưa!
Trên bầu trời xanh, mặt trời di chuyển về phía tây.
Không lâu sau đó.
Lạc Thanh Chu ra khỏi tiểu viện, do dự một lúc lâu, đi về phía Linh Thiền Nguyệt Cung bên cạnh.
Đến cửa, hắn lại do dự không dám gõ cửa.
Lúc đang chần chừ, cửa viện “két” một tiếng mở ra.
Tiểu Bách Linh thò đầu ra, chớp chớp đôi mắt linh động kinh ngạc nói:
- Cô gia, ngươi đã trở lại? Sao ngươi không gõ cửa?
Lập tức cười hì hì nói:
- Là sợ vào lại phải hát con lừa nhỏ sao?
Lạc Thanh Chu nhìn khuôn mặt xinh đẹp như hoa cùng nụ cười của nàng, không biết nên nói cái gì.
Bách Linh lập tức mở cửa, giòn giã mời nói:
- Cô gia, mau vào đi. Tiểu thư ở hậu viện đánh đàn, Thiền Thiền ở nơi đó luyện kiếm, hôm nay sẽ không bắt cô gia hát con lừa nhỏ, cô gia yên tâm đi.
Khi Lạc Thanh Chu còn đang do dự, Bách Linh đã đi ra, kéo ống tay áo của hắn, kéo hắn vào, sau đó hồ nghi nhìn hắn nói:
- Cô gia, mấy ngày không gặp, sao nhìn ngươi trở nên thẹn thùng vậy?
Lập tức lại hừ nói:
- Trước kia mỗi lần cô gia tới nơi này, đều phải khi dễ người ta.
Trong giọng nói tựa hồ mang theo một tia u oán.
- Vì sao bây giờ không khi dễ người ta
Lạc Thanh Chu bị nàng kéo vào tiểu viện, mở miệng nói:
- Bách Linh, nghe nói bệ hạ hôm nay đến phủ?
Bách Linh đột nhiên dừng bước, quay đầu nhìn hắn, không nói gì.
Ánh mắt Lạc Thanh Chu và nàng nhìn nhau trong chốc lát, trên mặt không khỏi lộ ra một tia tự giễu:
- Thì ra ngươi cũng biết.
Lập tức lại nói:
- Là Nhị tiểu thư nói cho ngươi, hay là ngươi mình biết?