Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 2765 - Sự trợ giúp của Nữ đế, bí mật của Đại Viêm Lễ Pháp (3)




Lạc Thanh Chu nói:

- Ta không có.

Nam Cung Hỏa Nguyệt đột nhiên lại nói:

- Vậy nữ nhân kia ở Mạc Thành vì ngươi thiêu đốt thần hồn, cùng ngươi đồng sinh cộng tử thì sao? Ngươi chắc không có suy nghĩ lung tung với nàng?

Lời này vừa nói ra, Lạc Thanh Chu lập tức trầm mặc xuống.

Nam Cung Hỏa Nguyệt nhìn hắn, cũng không nói gì nữa.

Không lâu sau đó.

Xe ngựa dừng lại trước Dao Hoa cung.

Lạc Thanh Chu đứng dậy, dìu nàng xuống xe ngựa.

Nam Cung Hỏa Nguyệt không cho hắn đi vào, nhìn hắn nói:

- Trở về đi, không cần ở cùng trẫm. Nên trở về ở cùng Vi Mặc nhà ngươi đi, nàng mới là một thê tử tốt, chưa từng ghen tị hay ghét bỏ bất luận kẻ nào, cho dù là nàng chưa từng thấy qua.

Nói xong, nàng bước vào cổng.

Sau khi đi được vài bước, nàng đột nhiên quay đầu lại nói:

- Đúng rồi, thay trẫm nói một tiếng cảm ơn với Nguyệt Dao cô nương, cám ơn nàng hỗ trợ thủ thành, cũng cảm ơn nàng... Xả thân cứu phu quân của trẫm. Còn nữa, nói cho nàng biết, chỉ cần nàng nguyện ý, trẫm đồng ý cho nàng vào cửa. Nhưng mà, nàng phải gọi trẫm là tỷ tỷ, dù sao trẫm mới là chính thê.

Dứt lời, váy đỏ đung đưa, bước nhanh rời đi.

Lạc Thanh Chu đứng ở ngoài cửa, ngây người hồi lâu, mới xoay người đi ra ngoài cung.

Khi hắn lấy thân phận Lạc Thanh Chu trở lại Tần phủ, Tống Như Nguyệt vừa lúc từ trong cửa lớn đi ra, sau khi nhìn thấy hắn sửng sốt một chút, kinh ngạc nói:

- Thanh Chu, trở về sớm thế? Đúng rồi, hôm nay bệ hạ tới, còn hỏi ngươi, nếu ngươi có thời gian thì tiến cung gặp bệ hạ. Sắp xuân rồi, đến lúc sẽ mở kỳ thi, là bệ hạ tự mình ra đề, ngươi nên nói vài lời tốt với bệ hạ, lấy được lòng bệ hạ, nói không chừng đến lúc đó trực tiếp trở thành Trạng Nguyên.

Nói đến đây, nàng nở nụ cười, vẻ mặt hưng phấn cùng chờ mong nói:

- Nếu ngươi thật sự thành trạng nguyên, cả nhà chúng ta đều sẽ hưởng ánh sáng theo. Đến lúc đó chờ ngươi lập được công lao, nói không chừng còn có thể giúp nhạc mẫu đại nhân xin Cáo Mệnh Phu Nhân về.

Lạc Thanh Chu nhìn nụ cười sán lạn mà thân thiết trên mặt nàng, nghĩ đến sự tốt đẹp của nàng, trong lòng không khỏi ấm áp, cúi đầu cung kính nói:

- Nhạc mẫu đại nhân yên tâm, Thanh Chu nhất định sẽ giúp ngài lấy Cáo Mệnh Phu Nhân.

Mặt mày Tống Như Nguyệt lập tức hớn hở, nói:

- Là ngươi nói đấy, quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy, không thể lừa nhạc mẫu nha.

Lạc Thanh Chu nói:

- Tuyệt đối không dám lừa gạt.

Tống Như Nguyệt cười cười, lại nói vài câu, mới mang theo tâm tình sung sướng rời đi, đi đến cửa hàng.

Lạc Thanh Chu lại đứng ở cửa một lát, mới vào phủ.

Khi hắn trở về Mai Hương Uyển.

Tần nhị tiểu thư mặc một bộ quần áo trắng, khoác áo ngoài, đang nhu nhược nhược ngồi ở trước bàn đá trong tiểu viện, yên lặng lật xem sách trong tay.

Khi Lạc Thanh Chu đi qua, nàng đột nhiên ngẩng đầu lên, nhẹ giọng nói:

- Thanh Chu ca ca, quyển Đại Viêm Lễ Pháp này, chàng đã nghiêm túc xem qua chưa?

Lạc Thanh Chu nghe vậy hơi giật mình, ánh mắt nhìn về phía quyển sách trong tay nàng, nói:

- Đã xem, làm sao vậy?

Tần nhị tiểu thư cúi đầu, lại nhìn thoáng qua văn tự phía trên, mới nhẹ giọng nói:

- Không có gì.

Dừng một chút.

Nàng lại ngẩng đầu nói:

- Thanh Chu ca ca, Vi Mặc vừa mới đột nhiên phát hiện, bên trong quyển sách này, hình như ẩn giấu một bí mật.

- Bí mật?

Lạc Thanh Chu sửng sốt một chút, ngồi xuống bên cạnh nàng, cầm lấy quyển sách trên bàn, tiện tay lật xem, nói:

- Bí mật gì?

Tần nhị tiểu thư nhìn chằm chằm hắn trong chốc lát, nhẹ giọng nói:

- Một bí mật sẽ làm cho Thanh Chu ca ca hoảng sợ chấn động.

Lạc Thanh Chu nhìn về phía nàng nói:

- Thật sao?

Tần nhị tiểu thư rất khẳng định gật đầu nói:

- Ừm.

Ánh mắt Lạc Thanh Chu nhìn nàng vài giây, cúi đầu lật sách nói:

- Trang mấy?

Tần nhị tiểu thư dừng một chút, nói:

- Mười hai.

Trong phòng, im lặng.

Lạc Thanh Chu lật đến trang thứ mười hai, cúi đầu, nghiêm túc nhìn từng câu từng chữ.

Tần nhị tiểu thư ngồi bên cạnh, yên lặng nhìn hắn.

Một lát sau.

Lạc Thanh Chu đọc xong tất cả văn tự trên trang này.

Hắn hoàn toàn không tìm thấy bất cứ điều gì.

Nhưng thần sắc hắn ngưng trọng, trong lòng tựa hồ đã mơ hồ đoán được cái gì.

Hắn lại nhìn lại một lần nữa, sau đó chậm rãi ngẩng đầu lên, trầm mặc một chút, nói:

- Còn phong hưu thư thì sao?

Tần nhị tiểu thư hơi cúi đầu, phảng phất không dám đối mặt với ánh mắt của hắn.

Sau đó, nàng chậm rãi từ trong tay áo lấy ra phong hưu thư tựa hồ đã chuẩn bị tốt, đưa tới trước mặt hắn.

Lạc Thanh Chu dừng một chút, nhận vào trong tay, từ từ mở ra.

- Bách Linh viết...

- Sau đó, chữ Bách Linh ký...

Hắn vẫn còn nhớ rõ ràng tình hình.