Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 2767 - Chân tướng thư bỏ vợ, đại tiểu thư chất vấn (2)




Bách Linh chớp chớp đôi mắt linh động đen kịt, nghi hoặc nói:

- Cô gia, ngươi đang nói cái gì vậy? Tiểu Bách Linh nghe không hiểu.

Lạc Thanh Chu lại nhìn chằm chằm nàng trong chốc lát, không nói gì nữa, đi về phía hậu viện.

Bách Linh đột nhiên đi theo phía sau nói:

- Cô gia, chờ một chút, lấy cho tiểu thư một bộ quần áo. Mấy ngày nay tiểu thư bị phong hàn, thân thể không thoải mái lắm.

Nói xong, nàng vội vàng chạy vào trong phòng, rất nhanh cầm một cái áo khoác trắng như tuyết, lại gần nhét vào trong tay Lạc Thanh Chu, nói:

- Cô gia, mau đi khoác lên cho tiểu thư đi, Bách Linh còn phải đi hái hoa.

Nói xong, nàng lập tức chạy đi.

Lạc Thanh Chu giật mình, cúi đầu nhìn áo khoác trong tay.

Cảm xúc mềm mại, nhẹ nhàng như nước.

Phía trên tản ra một cỗ thanh hương độc đáo của đại tiểu thư, tựa như hương hoa mà cũng không phải hương hoa.

Hắn lại đứng tại chỗ một hồi, mới chậm rãi đi về phía hậu viện.

Khi hắn đi tới hậu viện, chỉ nhìn thấy Tần đại tiểu thư mặc một bộ quần áo trắng như tuyết, một mình ngồi ở trong lương đình, đang yên lặng nhìn sách.

Thiền Thiền không biết đã đi đâu.

Lạc Thanh Chu lại nhìn thoáng qua chung quanh, do dự một chút, mới cầm áo khoác, đi tới.

Tần đại tiểu thư tựa hồ nghe được tiếng bước chân, ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn về phía hắn.

Ánh mặt trời buổi chiều, đặc biệt rực rỡ, rơi trên quần áo trắng tinh khiết của nàng, và đôi má tuyệt đẹp, giống như vì nàng tô điểm một nét rực rỡ, đẹp như tranh vẽ.

Lạc Thanh Chu đi vào lương đình, hơi cúi đầu, hai tay đưa lên áo khoác trắng như tuyết trong tay, nói:

- Đại tiểu thư, Bách Linh bảo ta mang tới cho ngươi.

Tần đại tiểu thư dừng một chút, không nghe, cũng không nói gì, cúi đầu, tiếp tục nhìn quyển sách trong tay.

Lạc Thanh Chu lại đợi một lát, mới chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía gương mặt tuyệt mỹ vô cùng của nàng.

Một làn gió mát từ từ thổi tới.

Mái tóc đen nhánh ở thái dương nhẹ nhàng bay múa, nghịch ngợm phất phất trên gương mặt tuyệt mỹ kia.

Tung bay một hồi, nàng mới nâng bàn tay ngọc lên, nhẹ nhàng vén sợi tóc nghịch ngợm lên sau tai.

Một động tác rất tự nhiên này, lại khiến Lạc Thanh Chu đột nhiên giật mình một chút.

Lúc này, hắn đột nhiên phát hiện sắc mặt nàng hơi tái nhợt, màu môi, tựa hồ cũng trắng bệch.

- Đại tiểu thư, nghe Bách Linh nói, mấy ngày nay ngươi bị phong hàn, thân thể không thoải mái. Bên ngoài có gió, ngươi quay vào nhà đi.

Lạc Thanh Chu nhẹ giọng nói.

Tần đại tiểu thư như chưa từng nghe thấy, vẫn cúi đầu, yên lặng nhìn sách.

- Hô...

Lúc này, lại có một cơn gió thổi tới.

Tần đại tiểu thư quần áo trắng như tuyết, mái tóc đen nhánh, đều nhẹ nhàng lay động.

Lạc Thanh Chu vội vàng đứng ở phía sau nàng, vì nàng che gió, do dự một chút, mở áo khoác trong tay ra, nhẹ giọng nói:

- Đại tiểu thư, gió lớn, mặc áo khoác vào.

Tần đại tiểu thư vẫn không nói gì.

Lạc Thanh Chu lại nhìn chằm chằm mặt nàng một hồi, cúi người xuống, cẩn thận từng li từng tí khoác áo trắng như tuyết trong tay lên người nàng.

Tần đại tiểu thư hơi rũ xuống lông mi dài, rất rõ ràng rung động một chút.

Nhưng vẫn không nói gì.

Lạc Thanh Chu nhìn nàng một cái, thấy nàng không có bất kỳ phản ứng gì, lúc này động tác lớn hơn một chút, giúp nàng chỉnh lại áo khoác.

Làm xong, hắn đứng thẳng người, đứng ở phía sau nàng, vẻ mặt phức tạp, kinh ngạc nhìn bóng lưng nàng.

Trong đình các, yên tĩnh không tiếng động.

Chỉ có âm thanh những trang sách thỉnh thoảng lật qua.

Lạc Thanh Chu lại đứng một hồi, chuẩn bị yên lặng rời đi.

Lúc này, Tần đại tiểu thư rốt cục mở miệng:

- Hôm nay, Nữ đế tới.

Lạc Thanh Chu nghe vậy hơi giật mình, dừng bước nói:

- Ừm.

Hắn không xác định Tần đại tiểu thư có biết thân phận của hắn hay không, nhưng nếu Bách Linh đã biết, vậy Tần đại tiểu thư không có lý do gì không biết.

Vì vậy, hắn không giả vờ ngu ngốc nữa.

Tần đại tiểu thư ngẩng đầu lên, nhìn hắn nói:

- Nàng nói, kêu ta gả cho người khác.

Dừng một chút.

Nàng lại nói:

- Người kia tên là Sở Phi Dương, ta không biết hắn ta.

Lạc Thanh Chu trầm mặc một chút, nói:

- Nhạc mẫu đại nhân đã cự tuyệt.

Tần đại tiểu thư nhìn hắn nói:

- Ngươi là người đọc sách, đọc lễ pháp… ngươi cảm thấy, ta có nên gả cho Sở Phi Dương không?

Lạc Thanh Chu hơi cúi đầu, nói:

- Không nên.

Trên mặt Tần đại tiểu thư, vẫn nhìn không ra bất kỳ cảm xúc nào, nói:

- Vì sao vậy?

Lạc Thanh Chu cúi đầu, trầm mặc một lát, nói:

- Sở Phi Dương không xứng với đại tiểu thư.

Tần đại tiểu thư lại yên lặng nhìn hắn trong chốc lát, mới nói:

- Ta cũng cảm thấy như vậy.

Sau đó lại nói:

- Vậy ngươi cảm thấy, ai xứng đáng với ta chứ?

Lạc Thanh Chu ngẩng đầu, nhìn thoáng qua đôi mắt lạnh lùng mà xinh đẹp cùng gương mặt tuyệt mỹ không tì vết của nàng, trầm mặc một chút, nói:

- Đại tiểu thư xinh đẹp, cho dù là tiên nữ trên trời, cũng không sánh bằng.