- Còn nói quan hệ hiện tại của Khiêm Gia với tiểu tử kia tốt bao nhiêu, mỗi đêm nghe hắn kể chuyện xưa, bắt hắn hát, còn đánh đàn cho hắn nghe... Hừ, nếu thật sự là như vậy, mẫu thân còn dám phản đối sao?
Tần nhị tiểu thư hé miệng cười, thân mật ôm cánh tay nàng nói:
- Mẫu thân, Vi Mặc thật không hề nói dối, không tin mẫu thân đi hỏi Bách Linh và Thiền Thiền. Chỉ cần Thanh Chu ca ca đi Linh Thiền Nguyệt cung, tỷ tỷ sẽ giống như biến thành một người khác, tâm tình rõ ràng trở nên rất tốt.
Tống Như Nguyệt trầm mặc một chút, nói:
- Nếu thật sự là như thế, vậy thì không thể tốt hơn. Vừa hay, Khiêm Gia cũng không cần gả ra ngoài, mẫu thân và phụ thân ngươi cũng không cần lo lắng nàng đi chỗ khác chịu ấm ức.
Tần nhị tiểu thư cười nói:
- Ở nhà, tỷ tỷ chắc chắn sẽ không chịu ấm ức, cho dù chịu ấm ức, cũng là Thanh Chu ca ca chịu ấm ức. Thanh Chu ca ca ở bên ngoài lợi hại như vậy, ở trước mặt tỷ tỷ, lại nhu thuận thành thật rất nhiều.
Tống Như Nguyệt nhìn nàng nói:
- Ngươi chắc Khiêm Gia và Thanh Chu đều sẽ đồng ý?
Tần nhị tiểu thư gật đầu nói:
- Đương nhiên.
Tống Như Nguyệt hơi nhíu mày, nói:
- Vậy đến lúc đó, bọn họ không phải còn muốn bái đường thành thân lần nữa sao?
Tần nhị tiểu thư cười nói:
- Không cần, dù sao cũng là người một nhà, không chú ý nhiều như vậy.
Tống Như Nguyệt nhẹ nhàng thở dài một hơi, trong lòng vô cùng phức tạp.
Chuyện đã đến nước này, nàng còn có thể nói gì nữa?
Con gái có thể hạnh phúc là tốt.
Về phần tiểu tử kia, không thể không nói, nàng vẫn là vô cùng hài lòng.
- Đi thôi, quay lại đi, ngươi đi xem, nói chuyện với nàng, hỏi ý kiến của nàng. Nếu nàng không phản đối, không hé răng, vậy nghĩa là thành công.
Tần nhị tiểu thư cười nói:
- Mẫu thân rất hiểu tỷ tỷ.
Tống Như Nguyệt liếc mắt nhìn nàng một cái nói:
- Khuê nữ ta sinh ra, ta có thể không biết sao? Còn cả ngươi, ngươi cho rằng mẫu thân cái gì cũng không biết? Đã sớm biết ngươi có ý với tiểu tử kia. Hừ, lúc trước còn giấu hắn ở trên giường, ngươi tưởng mẫu thân là kẻ ngốc sao?
Thu Nhi và Tiểu Điệp phía sau đều che miệng cười trộm.
Xe ngựa của Nữ đế chạy ra khỏi con hẻm, chậm rãi di chuyển trên đường phố.
Trong xe, Nữ đế lạnh mặt, nhắm mắt dưỡng thần.
Lạc Thanh Chu ngồi bên cạnh, ân cần đấm chân cho nàng, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về phía bụng nàng, cho đến bây giờ, còn cảm giác như là nằm mơ.
Xe ngựa rất nhanh vượt qua cầu vòm hộ thành, tiến vào hoàng thành.
Lúc này, Nam Cung Hỏa Nguyệt mới mở mắt ra, lạnh lùng nhìn hắn nói:
- Không giải thích một chút sao?
Lạc Thanh Chu vẻ mặt mờ mịt nói:
- Giải thích cái gì?
Nam Cung Hỏa Nguyệt híp mắt lại, nói:
- Đương nhiên là ngươi cùng thê tử cũ của ngươi! Từ khi nào hai người hòa thuận rồi? Khi nào ngươi tái hôn? Nhạc mẫu đại nhân ngươi đồng ý khi nào? Là ngươi quyến rũ chị vợ nhà ngươi trước, hay là nàng quyến rũ ngươi trước? Thành thật khai báo!
- ......
Lạc Thanh Chu cứng đờ, nói:
- Bệ hạ, nếu ta nói, ta căn bản không biết chuyện này, ngài tin tưởng sao?
Nam Cung Hỏa Nguyệt hừ lạnh nói:
- Ngươi cảm thấy như vậy sao? Ngươi cảm thấy trẫm sẽ tin sao?
Lạc Thanh Chu trầm mặc một chút, nói:
- Nhị tiểu thư quả thật có ý nghĩ này, nhưng ta chưa bao giờ đồng ý. Ta đã ly dị với đại tiểu thư, làm sao có thể lại ở cùng một chỗ? Ta không có khả năng đi quyến rũ nàng, mà nàng, bệ hạ cũng biết tính cách của nàng, nàng lại càng không có khả năng quyến rũ ta.
Nam Cung Hỏa Nguyệt lạnh lùng nói:
- Vậy nhạc mẫu đại nhân nhà ngươi vừa rồi vì sao lại nói như vậy?
Lạc Thanh Chu suy nghĩ một chút, nói:
- Có thể là vì cự tuyệt bệ hạ. Dù sao, các nàng cũng không muốn để Tần đại tiểu thư rời đi, hơn nữa tính tình Tần đại tiểu thư không tốt lắm, nếu vào cung, ở chung cùng bệ hạ, chỉ sợ sẽ mạo phạm đến bệ hạ. Cho nên, nhạc mẫu đại nhân nhà ta không dám đồng ý.
Nam Cung Hỏa Nguyệt nhất thời cười lạnh một tiếng, nói:
- Vậy ngươi nghĩ như thế nào? Ngươi có ý kiến gì không?
Lạc Thanh Chu không lập tức trả lời, nhìn nàng hỏi ngược lại:
- Bệ hạ, ta có thể hỏi một chút hay không, sao ngươi đột nhiên nghĩ đến chuyện muốn Tần đại tiểu thư gả cho ta? Chỉ để thử ta à?
Nam Cung Hỏa Nguyệt trầm mặc một chút, trừng mắt nói:
- Đúng vậy, trẫm đương nhiên không phải thật lòng! Trẫm chỉ muốn nhìn xem ngươi có phải vẫn còn tình cảm với nàng hay không?
Lạc Thanh Chu khẽ nhíu mày, nhẹ giọng nói:
- Bệ hạ suy nghĩ nhiều rồi. Có một số thứ, một khi nó đã trôi qua, không thể quay trở lại nữa. Huống chi, hiện giờ bệ hạ đã mang thai hài tử của ta, ta làm sao có thể lại suy nghĩ lung tung?
Nam Cung Hỏa Nguyệt hừ lạnh một tiếng, nói:
- Ngươi chắc ngươi không có suy nghĩ lung tung?