Lúc này mọi người mới hài lòng gật đầu.
Mấy người Lạc Thanh Chu sau khi trở lại phủ, mỗi người trở về phòng mình nghỉ ngơi.
Cùng ma nhân kịch chiến một ngày một đêm, tất cả mọi người đều mệt mỏi, tùy tiện rửa mặt một phen, thay quần áo, liền nằm ở trên giường ngủ thiếp đi.
Lạc Thanh Chu chờ các nàng đều tắm xong, đi ra ngoài tắm rửa, thay quần áo.
Sau khi hắn vào phòng, cũng không lập tức trở lại phòng của mình, mà đi tới cửa phòng Nguyệt tỷ tỷ, nhẹ nhàng gõ cửa.
Sau một lúc lâu.
Bên trong truyền đến đáp lại:
- Đi nghỉ ngơi đi, ta cũng muốn nghỉ ngơi.
Lạc Thanh Chu nói:
- Nguyệt tỷ tỷ, ta muốn đi vào xem ngươi. Còn nữa, ta có chút vấn đề tu luyện, muốn hỏi một chút ngươi.
Dừng một chút.
Hắn nói thêm:
- Ta bị thương và không còn sức. Cho nên ngươi yên tâm, ta sẽ không làm chuyện thất lễ khác, càng sẽ không khi dễ ngươi.
Bên trong im lặng một lúc.
- Két két...
Cửa phòng mở ra.
Thiếu nữ mặc váy trắng, đứng ở trong cửa, ánh mắt yên lặng nhìn hắn.
Lạc Thanh Chu nhìn chằm chằm hai má và ánh mắt của nàng trong chốc lát, nhẹ giọng nói:
- Nguyệt tỷ tỷ, sắc mặt ngươi tái nhợt, đồng tử thần thái uể oải, khí tức trên người không ổn định, thân thể cùng thần hồn đều bị thương, phải không?
Nguyệt Dao trầm mặc một chút, nói:
- Ngươi có vấn đề gì?
Lạc Thanh Chu nói:
- Ta muốn đi vào nói:
Nguyệt Dao chặn cửa, vẻ mặt lạnh lùng nói:
- Nói ở chỗ này.
Lạc Thanh Chu lại nhìn nàng một cái, đột nhiên đẩy cửa ra, lắc mình xông vào.
Cả người Nguyệt Dao lắc lư một cái, cơ hồ muốn té ngã.
Lạc Thanh Chu cuống quít ôm lấy eo nhỏ nhắn của nàng, ôm nàng vào trong ngực, trong lòng trầm xuống, nói:
- Nguyệt tỷ tỷ, ngươi bị thương rất nặng, phải không?
Trong phòng phiêu phù một mùi thuốc rất nồng, cùng với hương thơm của thiếu nữ.
Nguyệt Dao đứng vững trong lòng hắn, muốn rời đi, lại bị hắn gắt gao ôm eo nhỏ, tránh không thoát.
Nàng quả nhiên đã không còn khí lực, thân thể mềm nhũn, khí tức không ổn định, thoáng giãy dụa một chút, dồn dập thở dốc, bộ ngực phập phồng không thôi.
- Buông... Buông ra....
Nàng thở hổn hển nói.
Lạc Thanh Chu đưa tay đóng cửa phòng lại, cắm vào chốt cửa, sau đó khom lưng ôm lấy thân thể yếu ớt của nàng, đi về phía bên giường.
- Ngươi... Ngươi vừa nói... Không, sẽ không khi dễ ta...
Thiếu nữ trong ngực, vô lực giãy dụa nói, ngay cả âm thanh cũng trở nên nhu nhược vô lực, giống như một con nai con mất đi lực phản kháng, hai tròng mắt điềm đạm đáng thương nhìn hắn.
Lạc Thanh Chu đi đến bên giường, cúi đầu nhìn nàng nói:
- Ta đương nhiên sẽ không khi dễ Nguyệt tỷ tỷ, cũng không nỡ khi dễ, ta chỉ muốn cùng Nguyệt tỷ tỷ. Ngủ một lát...
Rèm che chậm rãi hạ xuống.
Thiếu nữ đã không còn sức giãy dụa, bị thả ở trên giường.
Ai đó cũng mặt dày lên giường.
Bên ngoài cửa sổ, bầu trời tối tăm, im lặng.
Trong phòng, cũng đột nhiên lâm vào yên tĩnh.
Hai người nằm trên giường, ánh mắt nhìn nhau, rõ ràng cảm thụ hô hấp cùng nhịp tim của nhau.
Một đoạn thời gian dài sau đó.
Lạc Thanh Châu mở miệng nói:
- Ngươi xem, ta không có khi dễ ngươi đúng không?
Thiếu nữ lại im lặng nhìn hắn trong chốc lát, thấp giọng nói:
- Khi dễ rồi.
Lạc Thanh Chu nói:
- Khi dễ ở đâu?
Thiếu nữ nói:
- Chỗ nào cũng khi dễ.
Lạc Thanh Chu lại nhìn chằm chằm con ngươi trong suốt như nước của nàng trong chốc lát, đột nhiên đưa tay ôm nàng, nói:
- Được rồi, nếu ngươi đã vu khống ta, vậy ta thật sự khi dễ?
Đầu ngón tay của thiếu nữ chạm vào lồng ngực hắn.
Lạc Thanh Chu không khỏi bật cười:
- Ngươi đứng không vững, còn muốn đóng băng ta?
Lập tức nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mại sau lưng nàng, nhíu mày uy hiếp nói:
- Hiện tại, ngươi chỉ có thể cầu xin ta, chỉ có thể nói những lời tốt đẹp với ta, uy hiếp là vô dụng. Thuận tiện kể ngươi một chuyện, ta lại đột phá, hiện tại đã là tu vi Đại Tông sư trung kỳ.
Thiếu nữ trầm mặc xuống, đầu ngón tay chạm vào ngực hắn, chậm rãi buông xuống.
Lạc Thanh Chu thấy nàng như thế, trong lòng lại lập tức hối hận mình quá mức khinh nhờn, vội vàng nói:
- Nguyệt tỷ tỷ, ta nói đùa với ngươi thôi.
Hắn đành phải chuyển đề tài, nói chính sự:
- Đúng rồi, lần này ta đi ra ngoài, nhìn thấy rất nhiều ma nhân, dưới lòng đất còn nhìn thấy một con Yêu vương, trên người cũng có ma khí. Những yêu vương cường đại kia, sẽ không bị cây ma thụ kia khống chế đó chứ? Bất quá thoạt nhìn, yêu vương kia không giống những ma nhân khác, nó có ý thức của mình, hơn nữa tựa hồ trở nên cường đại hơn...
Hắn nói một lần chuyện gặp phải dưới lòng đất trong thành, đều không bỏ sót một chút.
Sau đó lại nói đến chuyện tu luyện của mình.
- Lôi kiếp lần này, có thêm một lôi điện màu vàng, bất quá uy lực tựa hồ nhỏ hơn so với lúc trước, thời gian kéo dài cũng ngắn hơn rất nhiều.