Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 2697 - Nụ hôn đầu tiên của Nguyệt Tỷ Tỷ (1)




- Trên Lôi Linh Chi Căn trong cơ thể ta, cũng có thêm một cái hồ quang màu vàng.

- Nguyệt tỷ tỷ, lôi điện màu vàng có tác dụng gì?

Nguyệt Dao trầm mặc trong chốc lát, nói:

- Hẳn là có thể ngưng kết kim lôi khải giáp, cùng với tăng cường lực công kích.

Lạc Thanh Chu ngoài ý muốn nói:

- Công phòng đầy đủ? Lực phòng ngự của Kim Lôi khải giáp so với Long Lân khải giáp của Long Nhi cho thì ra sao?

Nguyệt Dao nói:

- Mạnh hơn một chút, có thể dùng cả hai.

Lạc Thanh Chu cười nói:

- Thật tốt quá, sau này nếu ta lại có lôi kiếp, lập tức ngưng kết ra hai hộ giáp này, sau đó trực tiếp xông về phía đám địch nhân là được.

Nguyệt Dao trầm mặc một chút, nói:

- Lôi kiếp sau này của ngươi, sẽ càng ngày càng yếu, thậm chí có thể biến mất.

Lạc Thanh Chu nghe vậy sửng sốt, nói:

- Vì sao?

Nguyệt Dao nhìn hắn nói:

- Lôi kiếp vốn là làm cái gì?

Lạc Thanh Chu suy nghĩ một chút, tựa hồ đột nhiên hiểu được:

- Người tu luyện nghịch thiên mà đi, lôi kiếp vốn là kiếp nạn khi đột phá cảnh giới mấu chốt cho người tu luyện, vì đào thải kẻ yếu, cường giả tiến hóa. Nhưng hiện tại trên người ta, tựa hồ mất đi ý định ban đầu, căn bản cũng không phải kiếp nạn... Cho nên, ông trời không muốn?

Nguyệt Dao nói:

- Giải thích như vậy, cũng có thể.

Lạc Thanh Chu nói,

- Vậy sau này nếu ta đột phá tới cảnh giới Lôi Kiếp chân chính thì sao? Khi đó còn có lôi kiếp sao?

Nguyệt Dao trầm ngâm một chút, nói:

- Hẳn là sẽ có, bất quá, sẽ rất khác với lôi kiếp bình thường.

- Khác nhau thế nào?

- Mạnh hơn, ít nhất sẽ làm cho ngươi bị một ít thương tổn.

Lạc Thanh Chu không khỏi cười, trên mặt lộ ra một tia tự tin:

- Chỉ cần là lôi điện, cường đại hơn nữa cũng chỉ giúp ta sạc pin mà thôi.

Nguyệt Dao khó hiểu:

- Sạc pin?

Lạc Thanh Chu giải thích:

- Chính là năng lượng trong cơ thể không đủ, nó giúp ngươi bổ sung năng lượng. Ngươi cần gì, nó giúp ngươi bổ sung cái đó.

Ánh mắt Nguyệt Dao giật giật, nhìn hắn nói:

- Tựa như ngươi cùng sư thúc ngươi, ngươi luôn giúp nàng sạc, đúng không?

Lạc Thanh Chu: - ...

Nguyệt Dao lại hỏi.

- Đúng không?

Lạc Thanh Chu vội vàng nói:

- Nguyệt tỷ tỷ, cái kia, chúng ta nên đối phó với những ma nhân kia như thế nào? Ma nhân thoạt nhìn càng ngày càng nhiều, đến cùng, ta cảm giác Lâm Thu thành có thể không giữ được.

Nguyệt Dao không để ý tới hắn nữa.

Trên mặt Lạc Thanh Chu lộ ra một tia xấu hổ.

Vốn còn muốn ôm nàng hôn vài cái, hiện cũng không dám, chỉ đành nói:

- Nguyệt tỷ tỷ, vậy ta trở về ngủ.

Chiến đấu cả ngày lẫn đêm, hắn thực sự buồn ngủ.

Hơn nữa ngực hắn còn bị thương, cần nghỉ ngơi, tuy rằng không có thương gân động cốt, nhưng cũng thực sự là một cái động máu.

Nguyệt Dao vẫn không để ý tới hắn, thậm chí còn nhắm mắt lại.

Lạc Thanh Chu đang muốn rời đi, đột nhiên lại nhìn về phía hai mắt đã nhắm chặt của nàng, dừng một chút, nhỏ giọng nói:

- Nguyệt tỷ tỷ, nếu không... Ta sẽ ngủ ở đây? Vừa hay, ngươi muốn ngủ, ta cũng muốn ngủ, chúng ta cùng ngủ?

Nguyệt Dao vẫn không nói gì, giống như đã ngủ.

Lạc Thanh Chu tựa hồ hiểu được cái gì, cũng không nói gì nữa, trực tiếp nằm xuống, nhắm mắt lại.

Trong phòng, im lặng.

Một đoạn thời gian dài sau đó.

Nguyệt Dao chậm rãi mở hai mắt ra, nhìn hắn nói:

- Sao ngươi còn chưa đi?

- Khò... Khò...

Lạc Thanh Chu ngáy, không để ý tới nàng.

Nguyệt Dao lại yên lặng nhìn chằm chằm hắn trong chốc lát, không nói gì nữa, một lần nữa nhắm hai mắt lại.

Lạc Thanh Chu tựa hồ xác định được cái gì, lá gan cũng lớn lên, trực tiếp ôm nàng vào trong ngực.

- Buông ra.

- Khò... Khò...

Căn phòng lại chìm trong im lặng.

Lạc Thanh Chu ngửi thấy mùi thơm của nàng, cảm thụ được hô hấp ấm áp của nàng, nhịn không được lại lặng lẽ dán lên hai má, dán lên khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của nàng.

Thiếu nữ giãy dụa một chút, nhưng không tránh ra.

Lạc Thanh Chu cũng không có được một tấc tiến một thước, rất nhanh đã mệt mỏi tiến vào mộng đẹp. Một đoạn thời gian dài sau đó, thiếu nữ trong ngực, lông mi rung động, chậm rãi mở hai mắt ra.

Cảm thụ được sự ấm áp và hô hấp của hắn, ánh mắt nàng ngơ ngác, trên gương mặt trắng nõn, không biết từ lúc nào, đã nhiễm hai vết ửng đỏ, xinh đẹp như hoa.

Trong thành Lâm Thu, ngoài cửa sổ, vẫn yên tĩnh như trước.

Chẳng bao lâu, màn đêm buông xuống.

Lúc Lạc Thanh Chu tỉnh lại, người trong ngực đã không còn thấy.

Hắn sửng sốt trong chốc lát, ngẩng đầu, nhìn về phía bên ngoài rèm che.

Một thân ảnh mảnh khảnh mặc váy trắng, đang yên lặng đứng trước cửa sổ, nhìn bóng tối bên ngoài, ngẩn người.

Lạc Thanh Chu lại hồi tưởng lại giấc mộng đẹp lúc trước, mới mở rèm che ra, lưu luyến không rời xuống giường.

- Nguyệt tỷ tỷ...

Hắn đi tới phía sau thiếu nữ, ngửi thấy mùi thơm ngát phát ra từ trên người nàng, cảm thụ được hơi thở thân thiết của nàng, không khỏi vươn hai tay, từ phía sau nhẹ nhàng ôm lấy nàng.