Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 2695 - Tứ sắc lôi điện dọa Yêu Vương, ta chỉ là muốn theo Nguyệt tỷ tỷ ngủ một hồi (5)




Lần chiến đấu thủ thành này, các tông môn đều tổn thất thảm trọng tu luyện giả.

Đương nhiên, tướng sĩ Đại Viêm, tử thương nhiều nhất.

Lạc Thanh Chu cùng Tử Hà tiên tử, đã sức cùng lực kiệt, sắc mặt cũng đặc biệt khó coi.

Lúc hai người một đường chạy về, vốn đã chiến đấu hồi lâu, hiện tại lại kịch chiến một ngày một đêm.

Vô luận thể lực hay tinh thần, đều có chút không chịu nổi.

Bạch Y Sơn lại gần nói:

- Các ngươi mau nghỉ ngơi đi, hai con Yêu Vương kia đều bị thương, tạm thời hẳn là sẽ không tới công thành nữa.

Hai người đáp ứng một tiếng, được Lệnh Hồ Thanh Trúc cùng La Thường nâng đỡ, đứng lên.

Mấy người đang muốn đi xuống tường thành, Nhạc Dương Lâu đột nhiên lại đây trầm giọng nói:

- Chậm! Chuyện trước đó còn chưa nói rõ ràng. Mười một người đi ra ngoài, cũng chỉ có hai người các ngươi trở về, các ngươi không giải thích một chút sao?

Vừa nghe lời này, ánh mắt của những người khác, đều nhìn qua.

Vẻ mặt Lạc Thanh Chu bình tĩnh mở miệng nói:

- Không có gì để giải thích. Có người vận khí tốt, có người vận khí không tốt, đây không phải là rất bình thường sao?

Nhạc Dương Lâu nhất thời hừ lạnh một tiếng, nói:

- Vậy vì sao nhiều người như vậy, vừa rồi là vận khí của hai người các ngươi tốt?

Lạc Thanh Chu nhìn hắn nói:

- Nhạc phong chủ, Phiêu Miểu Tiên Tông nhiều người như vậy, vì sao cũng chỉ có ngươi làm Phong chủ Lưu Tiên phong? Lần này thủ thành chết nhiều người như vậy, vì sao ngươi lại còn sống?

Khóe mắt Nhạc Dương Lâu co rút cơ bắp, sắc mặt thản nhiên nói:

- Không cần ngụy biện! Một năm một mười đều nói rõ một lần chuyện mấy người các ngươi sau khi ra khỏi thành.

Lạc Thanh Chu đối mặt với khí thế hùng hổ bức người của hắn, không tự ti không kiêu ngạo nói:

- Hiện tại ta rất mệt mỏi, muốn trở về ngủ. Nếu như Nhạc Phong chủ thật sự muốn biết, chờ ta tỉnh ngủ, lại nói cho ngươi.

Lạc Thanh Chu nói xong, không nói nhảm với hắn nữa, trực tiếp xoay người rời đi.

- Ngươi......

Nhạc Dương Lâu nhất thời hàn ý chợt lóe, y bào trên người phồng lên.

Bạch Y Sơn đứng ở trước mặt hắn, thần sắc đạm đạm nói:

- Nhạc Phong chủ, Phi Dương bọn họ có thể trốn trở về, là bản lĩnh của bọn họ, chẳng lẽ nhất định phải giống như những người khác, chết ở nơi đó, Nhạc Phong chủ mới cảm thấy hài lòng?

Lúc này, Cổ Tầm ở một bên cũng trầm giọng mở miệng nói:

- Quên đi, đại địch trước mắt, trước tiên nên thương lượng một chút đối phó với những ma nhân kia như thế nào đi. Mấy Yêu vương khác, còn có một ít Yêu tôn đều không xuất hiện, có thể lần sau chúng nó sẽ cùng nhau công thành... Đến lúc đó, chúng ta chỉ sợ không cách nào bảo vệ nơi này...

Vừa nghe lời này, trong lòng tất cả mọi người đều trầm xuống.

Công Dương Nham trầm mặc một chút, nói:

- Phiêu Miểu tiên Tông chúng ta đã tổn thất mười bảy trưởng lão, mấy trăm đệ tử.

Cổ Tầm nhìn về phía hắn, tựa hồ muốn nói cái gì đó, lại không mở miệng.

Lưu Vân tiên tử đột nhiên nói:

- Trong gốc ma thụ kia, thật sự có thụ hồn của thiên địa thánh thụ của Yêu tộc sao?

Ánh mắt Cổ Tầm chợt lóe, gật đầu nói:

- Khẳng định có.

Thần sắc mọi người khác nhau, cũng không nói gì nữa.

Bọn họ lúc trước ngàn dặm xa xôi tụ tập mà đến, chính là vì gốc thiên địa thánh thụ kia.

Ai ngờ, Thiên Địa Thánh Thụ dĩ nhiên là âm mưu của Yêu tộc.

Không có thánh thụ, chỉ có cây ma thụ.

Chẳng qua, trong gốc ma thụ kia, dĩ nhiên cất giấu thụ hồn của thiên địa thánh thụ.

Có thụ hồn, có lẽ thiên địa thánh thụ có thể sống lại.

Mặc dù không thể sống lại, giá trị của thụ hồn kia cũng là không thể đo lường được.

Có lẽ có thể trồng vào linh thụ khác, sinh trưởng ra một loại linh thụ mang theo một phần thuộc tính linh thụ của thiên địa thánh thụ.

Hoặc có lẽ, có thể được sử dụng để luyện chế linh bảo.

Sử dụng làm bất cứ thứ gì, hiệu quả đều vô song.

Cho nên, nếu nơi đó thật sự có thụ hồn của thiên địa thánh thụ, bọn họ tự nhiên nguyện ý tiếp tục ở chỗ này chiến đấu tiếp.

Đối với người tu luyện mà nói, bất luận kỳ ngộ nào, đều kèm theo nguy hiểm to lớn.

Chỉ cần xem giá trị của nó có đáng giá hay không.

- Đả thông con đường phía tây đi, như vậy người tu luyện bên ngoài mới không ngừng tiến vào bổ sung lực lượng thủ thành, quân đội Đại Viêm mới có thể tiến vào...

- Nên đả thông, ma nhân thật sự nhiều lắm, số lượng những người chúng ta, dù sao cũng quá ít. Chỉ riêng người tu luyện cũng không được, còn cần quân đội...

- Bạch viện trưởng, tất cả mọi người đều giúp các ngươi thủ hộ thành trì. Nếu Lâm Thu thành bị công phá, nội địa Đại Viêm các ngươi sẽ gặp nguy hiểm. Cho nên, không cần keo kiệt quân đội võ giả các ngươi nữa...

Bạch Y Sơn trầm mặc một chút, gật gật đầu, nói:

- Đa tạ chư vị, Bạch mỗ hiện tại đi thông báo cho bọn họ.