Mắt nàng lập tức tối sầm lại, kém chút đau ngất đi.
Phi kiếm của nàng rơi vào trên mặt đất, hồn lực phun trào ở thể nội lập tức tan tác, bên trong miệng "Oa" một tiếng, phun ra một ngụm lớn máu tươi.
Nàng đau há to mồm, kêu không được, kiệt lực mở to hai mắt, nhìn về phía kẻ đánh lén trước mặt.
Người đánh lén chậm rãi đi tới trước mặt nàng, lộ ra khuôn mặt của mình.
Cả người Trương Oánh nhất thời chấn động, há to miệng, trong miệng vừa dâng lên máu tươi, vừa hoảng sợ run giọng nói:
- Ngươi. Ngươi...... Đó là ngươi... Ta, ta là... -
- Bộp!
Không đợi nàng nói xong, Lạc Thanh Chu nện lại một quyền vào ngực nàng, trực tiếp đập nát thân thể nàng.
Lập tức, chậm rãi lui ra.
Trương Oánh nằm trên mặt đất, mở to hai mắt, trong miệng vẫn như trước tràn ra máu tươi, trong cổ họng phát ra tiếng rên đau đớn đầy tuyệt vọng.
Nàng tựa hồ nghĩ không ra, mình đường đường là thiên chi kiêu nữ, đệ tử nội môn của Phiêu Miểu Tiên Tông, sau này tiền đồ vô lượng, làm sao có thể chết thảm ở chỗ này...
- Sàn sạt, sàn sạt...
Bốn phương tám hướng đột nhiên truyền đến từng đợt âm thanh quỷ dị, rậm rạp chằng chịt, làm cho người nghe sởn cả tóc gáy.
Con ngươi của nàng đột nhiên phóng đại.
Mà lúc này.
Trên mặt đất trong thành, trong tiểu viện của đám người Thương Sơn tông, mấy người Nhâm Hùng đang liên tục đi ra từ trong phòng, tập hợp trong tiểu viện. Chẳng bao lâu bọn hắn phát hiện thiếu mất một người.
- Trương sư muội đâu?
- Vừa tiến vào phòng bên tay phải, ta đi xem một chút.
Một nữ đệ tử lập tức lại chạy vào trong phòng.
Rất nhanh, nàng lộ ra vẻ mặt hồ nghi đi ra, nhìn xung quanh tìm kiếm khắp nơi, sau đó quay đầu nói với mấy người trong viện:
- Trong phòng không có... Không phải lại đi phía sau chứ?
- Đi nhà tranh xem một chút.
Một nữ đệ tử khác, lập tức đi đến nhà tranh phía sau.
Không lâu sau đó.
Hai người cùng nhau đi về.
- Phòng bếp phía sau cũng không có.
- Nhà tranh cũng không có...
- Chúng ta ở phía sau hô, không ai đáp lại...
Mọi người vừa nghe, sắc mặt nhất thời biến đổi, lập tức cảm thấy không đúng.
Nhâm Hùng cuống quít nói:
- Chia nhau tìm!
Các đệ tử của Phiêu Miểu Tiên Tông, cuống quít chạy về phía các gian phòng, một bên tìm kiếm, một bên hô to.
Mà mọi người Thương Sơn Tông đứng ở tiền viện, hai mặt nhìn nhau.
Thần sắc trên mặt nam tử trung niên biến ảo trong chốc lát, đột nhiên thấp giọng nói:
- Không phải cố ý đến vu oan hãm hại cho chúng ta đó chứ? Lúc trước bọn họ đã ngấp nghé tòa linh quáng kia của chúng ta...
Trương Oánh mất tích.
Cả trong và ngoài phòng, trước và sau, đều tìm một lần, nhưng không tìm được.
Nàng ta càng không có khả năng một mình rời đi.
Người của Phiêu Miểu tiên tông nóng nảy, lập tức đi tới tiền viện, tìm người của Thương Sơn tông đòi giải thích.
Ngay từ đầu, người của Thương Sơn tông còn nhịn giận giải thích.
Nhưng ngay sau đó, họ cũng bị kích thích, tức giận và bắt đầu giận dữ tranh cãi.
Sau đó, cãi nhau dữ dội.
- Vu khống! Các ngươi đây là vu khống.
- Vu oan hãm hại! Từ khi các ngươi vừa tiến vào, lão tử đã đoán được.
- Lúc trước Phiêu Miểu Tiên Tông các ngươi đã ngấp nghé linh mạch Thương Sơn tông chúng ta, vài lần đi gây phiền toái...
Hai bên đầu tiên là cãi nhau mắng chửi, rất nhanh thì bắt đầu động thủ.
Lúc này, một nam tử trung niên mặc bạch bào, đột nhiên mang theo mấy người từ ngoài cửa lớn đi vào.
- Làm gì?
- Thương Sơn tông là tông môn dưới trướng Bồng Lai Tiên Đảo ta, ai dám làm càn.
Nam tử áo bào trắng lớn tiếng quát.
Vừa nghe lời này, đám người Nhâm Hùng đều biến sắc.
Nhưng đột nhiên thoáng cái mất tích hai đệ tử nội môn, bọn họ cũng không có cách nào giải thích cho tông môn, chỉ đành kiên trì, kìm nén tức giận, kể lại mọi chuyện một lần.
Trong khi đó.
Sau khi Lạc Thanh Chu giết người xong, cũng không có lưu lại, trực tiếp trở về thành.
Sau đó tiến vào lòng đất trong phủ.
Hắn tắm rửa ở dưới đáy giếng trước, sau khi thay quần áo, mới trở về phòng, tiếp tục tu luyện.
Vào buổi tối.
Trang Chi Nghiêm đột nhiên đi vào trong phủ.
Nhìn thấy Phiêu Miểu Tiên Tông chiếm mấy tiểu viện khác, hắn tự nhiên cũng rất phẫn nộ, nhịn không được mắng vài câu.
Bất quá tòa phủ đệ này đích xác không phải của Lăng Tiêu tông bọn họ.
Hơn nữa hiện giờ trong thành đã quá tải, rất nhiều người cũng không có chỗ ở, Phiêu Miểu Tiên Tông lại có thực lực cường đại, cho nên hắn không có gì để nói nữa.
- Các ngươi có một tòa tiểu viện đủ ở là được, trước nhịn một chút.
- Gần đây ngàn vạn lần không nên ra ngoài, trong thành có quá nhiều tu luyện giả, ngư long hỗn tạp, mỗi ngày đều có chuyện đánh nhau ẩu đả.
- Mà Yêu tộc tạm thời không có bất kỳ động tĩnh gì, vô cùng kỳ quái, người của tam đại tiên tông cũng đều bắt đầu thấp thỏm bất an.