- Còn có, vừa rồi toàn bộ Phiêu Miểu Tiên Tông xuất động, ở trong thành điều tra. Nghe nói hai đệ tử nội môn của bọn họ đột nhiên mất tích, bọn họ hoài nghi là do Thương Sơn tông gây ra, bất quá Thương Sơn tông có bối cảnh Bồng Lai Tiên Đảo, cho nên nhân mã hai bên không ai nhường ai, cuối cùng ngay cả trưởng lão Bồng Lai Tiên Đảo cũng bị kinh động...
La Thường lập tức cả giận nói:
- Hôm nay những người của Phiêu Miểu Tiên Tông, còn đến chỗ chúng ta điều tra. Hôm qua, Một tên hỗn đản tên Ngô Đỉnh của Phiêu Miểu tiên tông, muốn đánh chủ ý với Tử Hà, bị Tử Hà mắng, sau đó xuất phủ, đột nhiên mất tích, Phiêu Miểu tiên tông lại hoài nghi chúng ta...
- A?
Trang Chi Nghiêm nghe vậy sửng sốt, nói:
- Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
La Thường lập tức nói lại một lần chuyện ngày hôm qua và hôm nay.
Trang Chi Nghiêm nghe xong, sắc mặt trầm xuống, cười lạnh nói:
- Thật đúng là khi dễ người khác! Nghe nói đệ tử kia sau khi xuất phủ, đi Thanh Lâu, ở Thanh Lâu phát sinh mâu thuẫn cùng người của Thương Sơn tông, sau đó đột nhiên mất tích. Một nữ đệ tử mất tích khác, cũng là hôm nay đến tìm Thương Sơn tông gây phiền toái, đang trong phòng điều tra những người của Thương Sơn tông đột nhiên mất tích.
- Chuyện này, có lẽ không thoát khỏi liên quan đến Thương Sơn tông.
- Chẳng qua, người ta có Bồng Lai Tiên Đảo làm chỗ dựa, Phiêu Miểu Tiên Tông lần này gặp phải cây đinh. Nếu không có chứng cứ mười phần, bọn họ cũng chỉ có thể tự nhận mình xui xẻo.
La Thường rất thống khoái nói:
- Cái này gọi là tự gây nghiệt, không thể sống! Ai bảo bọn họ thích cậy mạnh ngang ngược, khi dễ người khác, đáng đời.
Trang Chi Nghiêm dừng một chút, thần sắc ngưng trọng nói:
- Theo lý thuyết, Thương Sơn Tông mặc dù có bối cảnh Bồng Lai Tiên Đảo, cũng không dám to gan lớn mật như thế. Trực tiếp bắt một nữ đệ tử trước mặt các đệ tử Phiêu Miểu Tiên Tông, hiển nhiên không đúng lắm. Hoặc là những người Phiêu Miểu Tiên Tông thật sự quá kiêu ngạo, chọc giận bọn họ.
Tử Hà tiên tử đột nhiên nói:
- Sư thúc tổ, nữ đệ tử kia lớn lên xinh đẹp không?
Vừa nghe lời này, Trang Chi Nghiêm nhất thời sửng sốt, vẻ mặt nghi hoặc nhìn nàng nói:
- Tử Hà, ngươi hỏi cái này làm gì?
Tử Hà tiên tử cười, nói:
- Không, chỉ thuận miệng hỏi một chút.
Lập tức lại thấp giọng nói:
- Nếu như lớn lên xinh đẹp, nói không chừng còn sống.
Trang Chi Nghiêm cổ quái nhìn nàng một cái, thần sắc lại ngưng trọng nói:
- Cho nên mấy ngày nay, các ngươi đều phải cẩn thận, cho dù ở trong phòng, cũng phải cẩn thận.
Lạc Thanh Chu đột nhiên ở bên cạnh mở miệng nói:
- Lão tổ, có phải Yêu tộc len lén tiến vào động tay hay không?
Tử Hà tiên tử nhịn không được quay đầu, liếc hắn một cái.
Trang Chi Nghiêm nghe vậy trầm ngâm một chút, nói:
- Cũng có khả năng, Yêu tộc trong thành, có thể còn chưa thanh trừ sạch sẽ.
Lạc Thanh Chu lại nói:
- Cũng có thể là cây ma thụ kia động thủ. Dù sao trên trời dưới đất, nó đều có xúc tu.
Trang Chi Nghiêm nhíu nhíu mày, gật gật đầu, nói:
- Đích xác cũng có khả năng.
Lập tức lại dặn dò:
- Dù sao gần đây các ngươi phải cẩn thận, có việc lập tức đi phủ thành chủ tìm chúng ta, phát tin tức cũng được, trong thành có thể phát tin tức.
Mấy người đều gật đầu.
Trang Chi Nghiêm chuẩn bị rời đi, đi vài bước, lại quay đầu lại nói:
- Mấy ngày nay, tam đại tiên tông có lẽ sẽ phái người ra thành dò xét tình huống của Yêu tộc một chút, Đại Viêm chúng ta cũng có phần. Loại chuyện này, khẳng định từ chối không được, dù sao nơi này là trong lãnh thổ Đại Viêm của ta, những thành trì kia cũng là thành trì của Đại Viêm ta, chúng ta cũng cần dò xét quân tình. Cho nên, đến lúc đó có lẽ mấy người các ngươi cũng sẽ bị chọn trúng. Ta trước tiên nói với các ngươi một tiếng, để cho các ngươi có chuẩn bị.
Nói xong, hắn vội vàng rời đi.
Giữa sân yên tĩnh một lúc.
La Thường hơi nhíu mày nói:
-Muốn điều tra tình huống của Yêu tộc, khẳng định phải ra khỏi thành, phải đi qua những nơi bị ma thụ xâm chiếm. Mà, nhìn thấy những cành cây và rễ cây của ma thụ kia, ta thật sự sợ... Từng sợi vừa nhọn vừa thô vừa xấu xí, vặn vẹo đong đưa, so với rắn còn ghê tởm hơn... Ngẫm lại đều sởn gai ốc.
Tử Hà tiên tử vội vàng phụ họa nói:
- Ta cũng sợ. Tối đen như mực, lại còn rất nhiều. Hơn nữa những thứ kia thật tàn nhẫn, không chỉ có thể siết chết người ta, còn thích chui vào thân thể người khác.
Không biết vì sao, hai người suy nghĩ đến hình ảnh kia, đều nhịn không được run rẩy một chút.
Lạc Thanh Chu nhìn các nàng một cái, xoay người đi vào trong phòng.
Khi đi ngang qua phòng bên cạnh, hắn do dự, đi đến cửa, nhẹ nhàng đẩy cửa.
Cửa phòng khép hờ, ‘kẹt kẹt’ một tiếng bị đẩy ra.