Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 2666 - Nguyệt Tỷ Tỷ: Da mặt dày (3)




Đoàn người bước nhanh rời đi.

- Rầm!

La Thường trực tiếp đóng cửa lại, chốt then cài, vẻ mặt đầy tức giận, nói:

- Quả thực khinh người quá đáng, muốn tiến vào thì tiến vào, muốn điều tra thì điều tra, coi nơi này của chúng ta là cái gì? Nhìn bộ dáng ngạo khí hiên ngang kia, tiên tông chó má.

Trên mặt Tử Hà tiên tử lại lộ ra tươi cười, nói:

- La di, đừng tức giận, coi như bị chó cắn.

Ánh mắt La Thường nhìn về phía nàng, sửng sốt một chút, nói:

- Tử Hà, đều bị người ta khi dễ thành như vậy rồi.

Tử Hà tiên tử cười nói:

- Không cười, chẳng lẽ muốn khóc sao? Hơn nữa ngày hôm qua tên hỗn đản khi dễ ta, đột nhiên biến mất khỏi nhân gian, ta đương nhiên muốn cười.

La Thường nghe vậy hơi giật mình, nghi hoặc nói:

- Ngày hôm qua chúng ta nhìn mấy người bọn họ cùng nhau rời đi, như thế nào hết lần này tới lần khác chỉ có một mình hắn không thấy?

Tử Hà tiên tử cười cười, không nói thêm nữa, xoay người đi vào trong phòng, bước chân nhẹ nhàng, trong miệng dĩ nhiên còn không tự giác ngâm nga bài hát, nhìn tâm tình không tồi.

La Thường nhíu mày, trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc.

Giờ khắc này, trong lòng nàng tựa hồ đột nhiên bắt được cái gì đó.

- Phi Dương, Phi Dương, ngươi lại muốn tu luyện sao?

Tử Hà tiên tử đi vào trong phòng, trực tiếp đi vào gian phòng trong cùng, thấy cửa phòng mở ra, ở cửa hô vài tiếng, sau đó thò đầu vào, mở to hai mắt nhìn xung quanh.

Nhưng căn phòng trống rỗng, bên trong không có bóng người.

Nàng giật mình, đột nhiên nhớ tới cái gì đó, lập tức xoay người trở về phòng mình.

- Thanh Trúc, ban ngày ban mặt, hai người các ngươi trốn ở trong phòng lén lút làm gì?

Nàng vội vã lao vào phòng, lập tức chất vấn.

Nhưng trong phòng, chỉ có Lệnh Hồ Thanh Trúc một mình ngồi ở trong góc, đang yên lặng tu luyện, cũng không có bóng dáng ái đồ nhà nàng.

- Sao? Không phải ở đây sao?

Tử Hà tiên tử sửng sốt một chút, vẻ mặt nghi hoặc.

Tại thời điểm này.

Lạc Thanh Chu đang ở trong phòng đối diện, yên lặng giúp Nguyệt tỷ tỷ thu dọn đồ đạc bị làm lộn xộn.

Nguyệt Dao đứng ở cửa, ánh mắt yên lặng nhìn hắn.

Lạc Thanh Chu rất nhanh thu thập xong, nhìn về phía nàng nói:

- Trong phòng đích xác có một cỗ dược hương, Nguyệt tỷ tỷ đang luyện đan sao?

Nguyệt Dao không trả lời.

Lạc Thanh Chu lại nói:

- Luyện cho ta?

Nguyệt Dao dừng một chút, mặt không chút thay đổi nói:

- Da mặt dày.

Lạc Thanh Chu không khỏi bật cười.

Nguyệt tỷ tỷ trước kia, nghe hắn nói như vậy, tuyệt đối sẽ không để ý tới, càng sẽ không nói những lời như vậy.

- Ta trở về phòng tu luyện, có việc gửi tin nhắn cho ta.

Lạc Thanh Chu không đợi lâu, chuẩn bị rời đi.

Ngoài cửa có bóng người lén lút, vừa nhìn đã biết là sư phụ không đứng đắn của hắn.

Khi hắn đi ra khỏi phòng, Tử Hà tiên tử đã đi ra hành lang.

Khi hắn trở lại phòng mình, Tử Hà tiên tử vội vàng đi qua cửa nói:

- Phi Dương, vi sư có thể đi vào nói chuyện với ngươi không?

Lạc Thanh Chu cài cửa ở bên trong nói:

- Sư phụ, ta muốn tu luyện, chờ ta có thời gian rồi nói sau.

Tử Hà tiên tử ở cửa bĩu môi, lại không dám quấy rầy hắn nữa, rời đi.

Trở về phòng của mình.

Nàng lại vui vẻ hẳn lên, đi qua ngồi xổm bên cạnh Lệnh Hồ Thanh Trúc thấp giọng nói:

- Thanh Trúc, nói cho ngươi chuyện này, tên hỗn đản kia ngày hôm qua nhục mạ khi dễ ta, đột nhiên biến mất không thấy.

Lệnh Hồ Thanh Trúc vẫn nhắm mắt lại như trước, không để ý tới nàng.

Tử Hà tiên tử tựa hồ có chút đắc ý:

- Thanh Trúc, có thể có người biết ta bị khi dễ, cho nên vụng trộm giúp ta trút giận hay không?

Lập tức lại cười tủm tỉm nói:

- Ta đoán, nhất định là người vụng trộm thích ta, sẽ là ai đây?

Lông mi Lệnh Hồ Thanh Trúc giật giật một chút, rốt cục mở hai mắt ra, mặt không chút thay đổi nói:

- Có thể là La di.

Nụ cười đắc ý trên mặt Tử Hà tiên tử nhất thời cứng đờ, liếc nàng một cái, nói:

- Nói bậy, La di rõ ràng thích nam nhân.

Lập tức lại cười nói:

- Ngươi lại đoán xem?

Lệnh Hồ Thanh Trúc nhắm hai mắt lại, không để ý tới nàng nữa.

Phòng bên cạnh.

Lạc Thanh Chu cũng không tu luyện, mà trực tiếp chui vào lòng đất, rất nhanh ra khỏi phủ đệ.

Tất cả trận pháp dưới lòng đất, ở trước mặt hắn, đều như không có gì.

Chẳng bao lâu, hắn đã theo kịp với bước chân của mấy người ở trên.

Nhâm Hùng mang theo mấy người, xuyên qua mấy con đường, rất nhanh tiến vào một con hẻm nhỏ.

- Ở chỗ này?

- Đúng vậy, Yên Hoa ngõ, chính là nơi này.

Mấy người dừng lại trước cửa một tiểu viện.

Một đệ tử trong đó đang muốn đi lên đạp cửa, Nhâm Hùng ngăn cản hắn, nói:

- Trước tiên hỏi tình huống một chút.

Dứt lời, tiến lên gõ cửa.

Chẳng bao lâu, cánh cửa mở ra.