Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 2665 - Nguyệt Tỷ Tỷ: Da mặt dày (2)




- Vâng, Nhâm sư huynh.

Nữ tử đầu đội kim hoa kia tên Trương Oánh, nghe vậy là người đầu tiên vào cửa.

- Tránh ra.

Nàng nhìn về phía La Thường đang đứng ở cửa, hiên ngang quát lạnh một tiếng.

La Thường lạnh lùng nhìn nàng một cái, tránh ra bên cạnh.

Ba nữ đệ tử cùng nhau đi vào trong phòng, trong tay cầm một khối ngọc thạch, bắt đầu cẩn thận điều tra ở mỗi gian phòng.

Lạc Thanh Chu đi theo vào.

Nữ đệ tử Trương Oánh kia, tiến vào phòng Tử Hà tiên tử cùng Lệnh Hồ Thanh Trúc trước nhất.

Mà lúc này, Lệnh Hồ Thanh Trúc đang ngồi tu luyện ở trong gian phòng.

Trương Oánh nhìn nàng một cái, cười khinh miệt, cầm ngọc thạch trong tay, lục soát từng góc trong phòng.

Khi nàng điều tra đến chỗ Lệnh Hồ Thanh Trúc, lập tức lạnh mặt nói:

- Đứng lên.

Lệnh Hồ Thanh Trúc mở mắt ra, nhìn nàng một cái, chậm rãi đứng lên, không nói gì, yên lặng đi qua một bên.

Trương Oánh trực tiếp dùng chân đá văng bồ đoàn nàng vừa ngồi, dán ngọc thạch lên mặt đất dò xét.

Một lát sau.

Nàng hừ lạnh một tiếng, ra khỏi phòng, lại đi đến phòng đối diện.

Nguyệt Dao đang ở đối diện.

Lạc Thanh Chu yên lặng giúp sư thúc cất bồ đoàn xong, nhìn nàng một cái, sau đó đi theo.

Trương Oánh đưa tay đẩy cửa, cũng không đẩy ra, lập tức đưa tay nặng nề vỗ cửa, quát:

- Mở cửa!

Cửa phòng chậm rãi mở ra.

Nguyệt Dao mặc một bộ váy trắng, vẻ mặt lạnh như băng đứng ở trong cửa.

Khí thế kiêu ngạo của Trương Oánh, không biết vì sao, đột nhiên yếu đi.

Nàng cũng không biết thiếu nữ trước mắt, nhưng khi đôi mắt lạnh như băng của đối phương nhìn về phía mình, nàng nhất thời cảm thấy như rơi xuống hầm băng, toàn thân băng hàn, tựa hồ ngay cả thần hồn cũng đang run rẩy.

- Ngươi...... Ngươi tránh ra.

Nàng sửng sốt một chút, sắc bén nói.

Vì cổ vũ cho mình, trên người nàng xuất hiện một luồng kình phong, lạnh lùng nói:

- Ta muốn lục soát phòng ngươi.

Nguyệt Dao không nói gì, đi ra từ trong phòng.

Trương Oánh lại nhìn nàng một cái, đẩy cửa phòng ra, đi vào.

Lạc Thanh Chu đi tới, đứng chung một chỗ cùng thiếu nữ mặc váy trắng lạnh như băng, ánh mắt nhìn về phía trong phòng.

Trương Oánh tựa hồ vì trút giận, cố ý ở bên trong lục lọi, thậm chí lật cả gối đầu cùng chăn lên.

Chẳng bao lâu, căn phòng là một mớ hỗn độn.

Một lát sau.

Nàng không thu hoạch được gì, từ trong phòng đi ra, vẻ mặt lãnh khốc nhìn thiếu nữ lạnh như băng trước mắt, thẩm vấn:

- Vì sao trong phòng ngươi có một mùi thuốc?

Nguyệt Dao không trả lời.

Lạc Thanh Chu trực tiếp mở miệng nói:

- Liên quan cái rắm gì đến ngươi.

- Ngươi......

Sắc mặt Trương Oánh nhất thời trầm xuống, giận dữ trừng mắt nhìn hắn, nắm chặt nắm tay, tựa hồ muốn động thủ.

Mặt Lạc Thanh Chu không chút thay đổi nhìn nàng nói:

- Muốn động thủ? Ngươi có thể thử xem, nếu ngươi cảm thấy thực lực của ngươi, còn mạnh hơn nếu so với Thượng Quan Đình, so với Hoắc Vũ, so với Tiêu Diêu, so với mấy người Phương Minh cùng Phương Nhân Kiệt.

Vừa nghe lời này, Trương Oánh nhất thời biến sắc.

Năm người này đều là đệ tử tinh anh xếp thứ tự trên mười Phiêu Miểu bảng của Tiên Tông bọn họ năm nay, rất nổi danh ở trong tông môn, nàng làm sao có thể so sánh?

Nghe nói năm vị sư huynh cùng sư tỷ này, tỷ thí ở biên cảnh Đại Viêm, toàn bộ bị người giết chết ở trên lôi đài, hơn nữa còn chết cực thảm, ngay cả thần hồn cũng bị diệt.

Mà người giết chết bọn họ, lại là một thiếu niên của Đại Viêm.

Hiển nhiên, chính là người trước mắt.

Sắc mặt Trương Oánh trắng bệch, trong lòng tràn đầy sợ hãi, đang không biết nên xuống đài như thế nào, hai nữ đệ tử khác từ phòng khác đi ra.

- Trương sư tỷ, ngươi nơi đó phát hiện cái gì chưa?

Một nữ đệ tử trong đó hỏi.

Trương Oánh lúc này mới nhìn về phía các nàng, sắc mặt khó coi lắc đầu.

- Đi thôi.

Một nữ đệ tử khác thấy tất cả mọi người không thu hoạch được gì, không dừng lại nữa, trực tiếp đi ra ngoài.

Trương Oánh đi theo phía sau, đi tới hành lang, đột nhiên lại quay đầu cười lạnh nói:

- Hiện giờ Lâm Thu thành là do Phiêu Miểu Tiên Tông chúng ta làm chủ, trưởng lão của Phiêu Miểu Tiên Tông ta đều ở chỗ này, cho dù ngươi lợi hại hơn nữa, thì như thế nào? Không phải là tu vi Đại Tông Sư sao? Hừ, xem ngươi có thể kiêu ngạo đến khi nào.

Dứt lời, bước nhanh rời đi.

Ba người ra khỏi tiểu viện, cùng đám người Nhâm Hùng bên ngoài nói vài câu, tỏ vẻ không phát hiện ra bất cứ điều gì.

Nhâm Hùng không nói gì nữa, nhìn La Thường cùng Tử Hà tiên tử trong cửa một cái, xoay người rời đi.

- Nhâm sư huynh, người của Thương Sơn tông có hiềm nghi trọng đại, lúc trước khi chúng ta đi Thanh Lâu hỏi thăm, có người nói, đệ tử Thương Sơn tông bị Ngô sư huynh đuổi đi...

Có một nam đệ tử thấp giọng nói.

Nhâm Hùng gật gật đầu, nói:

- Đi, đi xem một chút.