Hai người tựa hồ đều có rất nhiều chuyện muốn nói. Nhưng tạm thời đều nhịn xuống.
Nguyệt Ảnh nhìn hai người một cái, nói:
- Chu Bá Ước, ngươi đi thay quần áo, đợi lát nữa cùng công tử đi rừng đầm lầy, cứu viện mấy người Đao Linh.
Chu Bá Ước vừa nghe, lập tức chắp tay nói:
- Tuân lệnh.
Lập tức hắn nhìn về phía thiếu niên trước mắt nói:
- Sở sư huynh, ta đi thay quần áo trước.
Lạc Thanh Chu gật đầu.
Chu Bá Ước hơi cúi đầu, bước nhanh rời đi.
Trong lều im lặng.
Nguyệt Ảnh mở miệng nói:
- Quan hệ giữa ngươi và hắn có vẻ rất tốt nhỉ?
Lạc Thanh Chu tựa hồ nhớ tới chuyện xưa, nói:
- Hắn đã từng liều mình cứu ta cùng nhạc mẫu đại nhân ta, rất nghĩa khí.
Nguyệt Ảnh nhìn hắn nói:
- Nghe nói nhạc mẫu hắn đối xử với hắn không tốt, không đánh thì mắng. Hắn vào quân đội, cũng là vì nhạc mẫu hắn ép buộc.
Lạc Thanh Chu trầm mặc một chút, nói:
- Thật ra rất nhiều chuyện, không thể chỉ nhìn bề ngoài.
Ánh mắt Nguyệt Ảnh giật giật một chút, nhìn hắn nói:
- Giống như ngươi, nhìn là con rể thân phận hèn mọn, thật ra dù là ở Tần phủ, hay là ở toàn bộ Đại Viêm, đều có thể đi ngang, đúng không?
Lạc Thanh Chu: - ...
- Nguyệt Ảnh đại nhân, ta không phải là cua.
Lông mày Nguyệt Ảnh giật giật một chút, vẻ mặt lãnh khốc như trước.
- Lợi hại hơn cả cua.
Nguyệt Vũ nói:
- Ngay cả bệ hạ cũng sợ ngươi.
Trên mặt Lạc Thanh Chu lộ ra vẻ xấu hổ, không biết nàng đang ám chỉ cái gì.
Khi hai người đang nói chuyện, rèm cửa vừa động, A Nha mặc một thân váy đen đi vào, thấp giọng nói:
- Tỷ tỷ, ta chuẩn bị xong rồi.
Nguyệt Ảnh nhìn nàng một cái, nói:
- Trên đường cẩn thận.
A Nha vụng trộm nhìn người nào đó một cái, gật gật đầu, nói:
- Vâng.
Một lát sau.
Chu Bá Ước cũng thay một thân trang phục màu đen, cúi đầu đi vào.
- Đi thôi.
Lạc Thanh Chu không trì hoãn nữa, trực tiếp ra khỏi lều trại.
Hai người đi theo phía sau.
Nguyệt Ảnh cũng đi theo ra ngoài, nhìn bóng lưng bọn họ, lại mở miệng nói:
- Nếu thật sự quá khó khăn, phải lập tức trở về. Cứu người có thể cố gắng hết sức, nhưng không thể dù biết không được vẫn cậy mạnh.
Lập tức lại nhìn người nào đó nói:
- Bệ hạ còn đang ở kinh đô chờ ngươi trở về.
Lạc Thanh Chu phất phất tay với nàng, vẫn không nói gì.
Ba người xuống sườn núi, xuyên qua trạm gác quân doanh, đi về phía bắc.
- Bá Ước, sao ngươi đột nhiên đến gia nhập quân đội?
Lúc này Lạc Thanh Chu mới có cơ hội hỏi thăm.
Trong mắt Chu Bá Ước lộ ra một tia ôn nhu, nói:
- Vốn ta không định tới, nhưng nữ đế bệ hạ tuyên bố ý chỉ mới, nói ở trong quân lấy được thành tích thì có thể đạt được tước vị. Ta muốn kiếm được một tước vị cho con ta, vì vậy ta đến.
Lạc Thanh Chu nhìn về phía hắn nói:
- Mọi người trong nhà ngươi đều đồng ý?
Chu Bá Ước cười khổ một tiếng, nói:
- Ngay từ đầu khi ta đưa ra ý kiến, nương tử nhà ta không đồng ý. Nhưng nàng rất thông tình đạt lý, ta thương lượng với nàng một chút, nàng liền đồng ý. Chỉ là nhạc mẫu đại nhân nhà ta không đồng ý, vì chuyện này mà mắng ta mấy ngày, nhạc phụ nhà ta giúp ta nói mấy câu, cũng bị mắng cùng...
Nói đến đây, trên mặt hắn lộ ra một nụ cười nhu hòa, nói:
- Nhưng cuối cùng dưới sự khuyên bảo của nương tử nhà ta, nhạc mẫu đại nhân cuối cùng vẫn đồng ý.
Lạc Thanh Chu cười nói:
- Xem ra, nhạc mẫu đại nhân nhà ngươi vẫn rất quan tâm ngươi.
Chu Bá Ước cười cười, nói:
- Ngoài miệng nàng ấy không tha cho người khác, người vẫn rất tốt.
Lạc Thanh Chu nói:
- Đúng rồi, sau khi phân đà kinh đô giải tán, ngươi và tiểu sư muội đi đâu?
Chu Bá Ước nghe vậy, trên mặt lộ ra vẻ mặt không được tự nhiên, nói:
- Lúc ấy tình huống kinh đô không tốt lắm, Cẩm Y Vệ cứ hai ba ngày lại đi vào phủ chúng ta tìm phiền toái. Sợ con mình sợ hãi, ta mang gia đình về quê. Sở sư huynh, ta biết lúc ấy ngươi cũng rất khó, nhưng ta thật sự không dám lấy mạng của gia đình ra cược, cho nên không từ biệt, cũng không dám đi Lăng Tiêu tông, thực xin lỗi...
Lạc Thanh Chu vỗ vỗ bả vai hắn, nói:
- Người nên nói xin lỗi là ta, là ta hại các ngươi. Thật ra...
Hắn hạ thấp âm thanh.
- Cẩm Y Vệ kia đúng là do ta giết, Lạc Diên Niên cùng Lạc Trường Thiên của Trung Vũ bá phủ, cũng đều là ta giết. Ta vì báo thù cho mẫu thân, không thể không giết.
Chu Bá Ước cười cười, cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.
- Thật ra ngay từ đầu ta cũng đã đoán được rồi.
Lạc Thanh Chu áy náy nói:
- Là ta hại ngươi cùng tiểu sư muội bọn họ, cũng hại Đao tỷ.
Chu Bá Ước cười nói:
- Chuyện đã qua rồi, không đề cập tới nữa. Sau này ngươi trở thành phò mã của trưởng công chúa, ta cũng không dám đi chúc mừng, vốn tưởng rằng sẽ không bao giờ gặp lại... Về phần tiểu sư muội, hình như đã trở về quê hương, ta cũng không biết đi đâu.