Lạc Thanh Chu xấu hổ, giải thích.
- Ta lợi dụng thổ hành thuật từ dưới lòng đất tới, vừa rồi cho rằng phía trên không có người, cho nên liền trực tiếp chui ra, xin lỗi...
Nguyệt Ảnh lại nhìn hắn một cái, đi tới trước người thiếu nữ, đỡ nàng dậy, nhẹ giọng nói:
- A Nha, ngươi đi ra ngoài trước đi.
Thiếu nữ tên là A Nha, hu hu nói:
- Tỷ tỷ, nhưng... Nhưng hắn từ dưới váy người ta...
- Hắn tên là Sở Phi Dương, là phu quân của bệ hạ.
Nguyệt Ảnh đột nhiên lạnh mặt nói:
A Nha nghe vậy sửng sốt một chút, nhất thời mở to hai mắt, lập tức cúi đầu, yếu ớt nói:
- À. Vậy thì... Vậy thì không sao...
Nói xong, lại đỏ mặt nhỏ nhắn liếc người nào đó một cái, sau đó cúi đầu rời đi.
Ánh mắt Nguyệt Ảnh cũng lạnh lùng nhìn người nào đó.
Lạc Thanh Chu xấu hổ nói:
- Nguyệt Ảnh đại nhân, ta thật sự không phải cố ý...
Nguyệt Ảnh lại nhìn chằm chằm hắn trong chốc lát, nói:
- Sao ngươi có thể đi ra? Vừa rồi ta đứng ở bên ngoài vẫn nhìn chằm chằm Lâm Thu Thành, trận pháp ở nơi đó hoàn toàn không có bất kỳ chấn động nào, rễ cây ngoài thành cũng đều hoàn hảo không tổn hao gì...
Lạc Thanh Chu nói:
- Không phải vừa rồi ta đã nói sao? Từ dưới lòng đất.
Nguyệt Ảnh hơi nhíu mày.
- Ta biết từ dưới lòng đất, nhưng dưới lòng đất cũng có trận pháp cùng rễ cây ma thụ.
Lạc Thanh Chu nói:
- Ta đi xuyên qua trận pháp, về phần những rễ cây kia, ta một đường chém giết, dễ dàng là tới.
Nguyệt Ảnh: - …
Lạc Thanh Chu đi tới trước bàn, nhìn bản đồ phía trên, gấp gáp nói:
- Nguyệt Ảnh đại nhân, mau nói cho ta biết mảnh rừng đầm lầy cụ thể ở vị trí nào.
Nguyệt Ảnh phức tạp nhìn hắn vài lần, mới đi tới trước bản đồ, vươn tay chỉ, hạ xuống một chỗ trên bản đồ sớm đã được đánh dấu tốt, nói:
- Ở chỗ này. Trên đường có rễ cây và khí độc của ma thụ, còn có một ít Yêu tộc chuyên săn bắt nhân loại. Lần này ngươi đi tốt nhất không nên đi từ lòng đất, những yêu quái kia hình như đều rất am hiểu hành động dưới lòng đất, ba đợt viện quân ta phái tới, đều là bị bọn họ đánh lén từ dưới đất, tổn thất thảm trọng...
Lạc Thanh Chu nhìn chằm chằm dấu hiệu trên bản đồ, nhìn kỹ trong chốc lát, ghi nhớ toàn bộ dấu hiệu trên đường vào trong đầu.
Nguyệt Ảnh nhìn về phía hắn nói:
- Ta không thể đi cùng ngươi, chỉ có thể phái hai người đi cùng ngươi. Với thực lực ngươi, nếu ta phái càng nhiều người, chỉ có thể liên lụy đến ngươi.
Lạc Thanh Chu nhìn bản đồ nói:
- Không cần, một mình ta đi là được rồi.
Nguyệt Ảnh kiên quyết nói:
- Không được, nhất định phải mang theo hai người bọn họ. Hai người bọn họ tuy thực lực không quá mạnh, nhưng đều có sở trường riêng. Thứ nhất chính là A Nha, nàng là biểu muội của ta, trời sinh biết phân biệt phương hướng và phá giải ảo cảnh. Trên đường toàn là sương độc, còn có trận pháp của ma thụ, sau khi ngươi tiến vào, có lẽ sẽ mất phương hướng, mang theo nàng, tuyệt đối sẽ không lạc đường, cũng sẽ không bị ảo cảnh mê hoặc.
Lạc Thanh Chu trầm ngâm một chút, gật đầu nói:
- Vậy thì mang theo nàng, người thứ hai thì sao?
Nguyệt Ảnh nói:
- Người thứ hai, bình thường không có gì lạ, cũng không có bất kỳ kỹ năng nổi bật nào. Nhưng vận may của hắn, vẫn luôn rất tốt, là phúc tướng trong quân ta. Mỗi lần hắn đi ra ngoài làm nhiệm vụ, dù gặp nguy hiểm lớn đến đâu đều có thể giải nguy thành an, an toàn trở về.
- Ồ?
Lạc Thanh Chu nhất thời có hứng thú.
- Còn có người như vậy sao?
Nguyệt Ảnh gật gật đầu, ánh mắt có chút thâm ý nhìn hắn một cái, nói:
- Hắn và sư tỷ ngươi có quen biết, cũng đến từ Mạc Thành, hơn nữa hình như đã từng có một thời ngắn ngủi gia nhập Lăng Tiêu Tông. Tu vi bây giờ, là cảnh giới của Đại Võ Sư hậu kỳ, tốc độ tu luyện dù kém hơn ngươi, nhưng cũng rất nhanh.
Lạc Thanh Chu sửng sốt, nói:
- Tên hắn là gì?
Nguyệt Ảnh thản nhiên nói:
- Chu Bá Ước, nghe nói là một người ở rể.
Không lâu sau đó.
Rèm cửa vừa động, một thân ảnh quen thuộc cúi đầu đi vào.
Lập tức, khom người tham bái Nguyệt Ảnh.
Một thân khải giáp màu bạc, dáng người bình thường, bộ dáng bình thường, khí chất bình thường.
Nhìn quả nhiên bình thường không có gì lạ.
- Bá Ước.
Trong giọng nói Lạc Thanh Chu mang theo một tia thân thiết, thần sắc trên mặt có chút phức tạp.
Chu Bá Ước nghe được âm thanh, sửng sốt một chút.
Lập tức, ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn về phía hắn, trên mặt nhất thời lộ ra vẻ mừng rỡ.
- Sở sư huynh...
Lạc Thanh Chu cười đi tới, đưa tay vỗ vỗ bả vai hắn, cười nói:
- Không ngờ lại gặp ngươi ở chỗ này.
Trên mặt Chu Bá Ước cũng lộ ra tươi cười, nói:
- Quả thực không ngờ tới.
- Bá Ước, khoảng thời gian này ngươi sống có ổn không?
- Rất tốt, Sở sư huynh thì sao?
- Ta cũng rất tốt.