Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 2651 - Người ở rể cùng người ở rể, ma chi khắc tinh! (2)




Hai người lại nói chuyện một lát.

Chu Bá Ước đột nhiên lại nói:

- Sở sư huynh, nghe nói ngươi đã đột phá đến Đại Tông Sư, hơn nữa ở biên cảnh tỷ thí với Phiêu Miểu Tiên Tông, ngăn cơn sóng dữ. Nói thật, cảm giác giống như đang nằm mơ vậy, lúc trước ở Mạc Thành quen biết ngươi, tu vi của ngươi chỉ mới là Võ Sinh...

Lạc Thanh Chu nhìn hắn nói:

- Lúc ấy không phải ngươi cũng vậy sao? Hiện tại, nghe nói tu vu của ngươi đã là Đại Võ Sư hậu kỳ?

Chu Bá Ước cười nói:

- Nhưng không thể so được với Sở sư huynh.

Lạc Thanh Chu lại nhìn chằm chằm hắn vài lần, nói:

- Bá Ước, với sự hiểu biết của ta về ngươi, nếu như mọi người đều biết tu vi của ngươi là Đại Võ Sư hậu kỳ, như vậy, tu vi chân thật của ngươi hẳn là...

Hắn không tiếp tục.

Ánh mắt hai người nhìn nhau, ăn ý nở nụ cười.

Trên mặt Chu Bá Ước lộ ra vẻ mặt mất tự nhiên, nhưng cũng không phủ nhận.

Đương nhiên, Lạc Thanh Chu cũng không nói thêm nữa.

Thế gian này không thiếu thiên tài, cũng không thiếu người có vận may tốt.

Ngoại trừ hắn, hiển nhiên người trước mắt cũng là một trong số đó.

Chu Bá Ước trầm mặc một chút, thấp giọng nói:

- Vận may của ta tương đối tốt, gặp được không ít kỳ ngộ tốt.

Lạc Thanh Chu thấp giọng nói:

- Ta cũng vậy.

Hai người lại nhìn nhau cười, rất nhiều thứ không thể nói thành lời.

A Nha yên lặng đi theo phía sau, thấy hai người xì xào bàn tán, cũng không dám đi lên.

Lúc này, phía trước đột nhiên truyền đến một cỗ khí tức thản nhiên.

Ba người ngẩng đầu nhìn lại.

Trên bãi đất trống phía trước, rõ ràng xuất hiện rất nhiều cành cây màu đen đang vặn vẹo.

Đồng thời, trên đỉnh đầu, cũng có rất nhiều cành cây buông xuống.

Chúng tựa hồ ngửi được khí tức của ba người, đều dữ tợn lắc lư vặn vẹo.

Trong thiên địa đều là từng cành cây đen nhánh như xúc tu, làm cho người ta sởn tóc gáy.

A Nha có chút e ngại nói:

- Rất nhiều... Làm thế nào chúng ta có thể vượt qua nó?

Chu Bá Ước nắm chặt nắm tay, kình phong vờn quanh, trong đôi mắt nghênh đón những cành cây đang điên cuồng vặn vẹo, trên mặt cũng lộ ra vẻ lo lắng.

Chủ yếu là quá nhiều, hơn nữa còn có sương mù độc hại.

Phía trước nhìn vô biên vô hạn, căn bản không thể đi được.

Lạc Thanh Chu lấy ra Hắc Bạch Kiếm, đi ở phía trước nói:

- Đi theo phía sau ta, trực tiếp đi qua là được.

Trong khi đó.

Trên sườn núi xa xa phía sau, Nguyệt Ảnh đang mặc một thân khải giáp màu bạc, đứng ở trên tảng đá cao, nhìn về phía nơi này.

Một nữ tử hộ vệ bên cạnh lo lắng nói:

- Đại nhân, bọn họ cứ như vậy trực tiếp đi vào, chỉ sợ...

Nguyệt Ảnh hơi nhíu mày, đột nhiên ra lệnh về phía bên cạnh nói:

- Lang Nhược, ngươi đi thông báo cho bọn Trương Đống ở tiền tuyến, nếu bọn người A Nha...

Nàng đột nhiên không nói tiếp.

Bởi vì xa xa ba đạo thân ảnh kia, đột nhiên được màn lôi điện bao vây ở bên trong.

Thiếu niên đi ở phía trước, tay cầm bảo kiếm, lôi điện toàn thân quấn quanh, một bên chém chặt rễ cây cành cây màu đen, một bên bước nhanh về phía trước, không hề dừng lại.

Lúc đầu, các cành cây trên bầu trời và rễ cây trên mặt đất đã tranh giành để tấn công ba người.

Nhưng rất nhanh, chúng nó bắt đầu nhao nhao lui về phía sau, hốt hoảng chạy trốn.

Ba người một đường thông suốt không trở ngại, rất nhanh đã biến mất ở trong màn sương mù màu đen nồng đậm phía trước.

Đợi sau khi ba người rời đi, phía trên con đường kia lại sinh trưởng ra rất nhiều rễ cây màu đen...

Nguyệt Ảnh nhìn một màn này, ngây người, không nói gì nữa.

Nữ hộ vệ bên cạnh cũng thấy được một màn này, vẻ mặt khó tin nói:

- Đại nhân, người nọ thật lợi hại. Những cành cây và rễ cây của ma thụ, hình như đều rất e ngại hắn, vậy mà đều chủ động nhường đường...

Nguyệt Ảnh nhìn sương mù màu đen xa xa, ánh mắt chớp động trong chốc lát, lạnh giọng ra lệnh nói:

- Chuyện vừa rồi, không thể nói cho bất kỳ kẻ nào biết.

-Vâng, đại nhân.

Dù trong lòng Lang Nhược nghi hoặc, nhưng cũng không dám hỏi nhiều.

Mà lúc này.

Lạc Thanh Chu đang cầm bảo kiếm trong tay, mang theo Chu Bá Ước và A Nha đi trong sương mù đen.

Nhưng trên người ba người đều có kình phong cùng hào quang hộ thể, những sương độc này hoàn toàn không thể xâm nhập vào thân thể bọn họ.

Trên mặt đất và trên bầu trời, thỉnh thoảng có xúc tu màu đen đánh lén họ.

Nhưng rất nhanh đã bị lôi điện đánh trúng, biến mất không thấy.

Lạc Thanh Chu rất nhanh đã mất phương hướng.

Cũng may A Nha có tác dụng, chỉ vào bên phải nói:

- Công tử, ở bên phải. Vừa rồi những rễ cây cố ý mê hoặc chúng ta, nơi này còn bố trí ảo trận, dù cảm giác vẫn luôn đi về phía trước, nhưng thật ra đã thay đổi phương hướng.

Lạc Thanh Chu nhìn nàng một cái, nói:

- Nghe Nguyệt Ảnh đại nhân nói. Đây là kỹ năng thiên phú của ngươi?