- Nhìn giống như ma thụ.
Lạc Thanh Chu nhìn cây đại thụ màu đen kia, cũng mở miệng nói.
La Thường gật đầu nói:
- Đúng vậy, chắc chắn có điểm kỳ lạ. Hoặc là, Yêu tộc thi triển thần thông, dùng phương pháp che đậy.
Phi thuyền dừng lại trên một sườn đồi.
Phía trước cách đó không xa, chính là một tòa thành trì khác của biên cảnh Đại Viêm - Lâm Thu thành.
Trước thành Lâm Thu hơn mười dặm, quân đội của Đại Viêm đóng quân.
Cho nên tòa thành trì này tương đối mà nói, tạm thời vẫn là khá an toàn.
Thương nhân ở cửa thành nối liền không dứt, có người gánh đồ nặng, có người đẩy xe, ra ra vào vào, bên trong phần lớn đều chứa thức ăn.
Những nơi chiến tranh như vậy, thức ăn là khan hiếm nhất.
Mặc dù tất cả các thương nhân đều chấp nhận rủi ro lớn, nhưng lợi nhuận cũng rất lớn.
Người trong thành nhộn nhịp, ngoại trừ thủ quân ra, còn có rất nhiều dân chúng không rút lui.
Đương nhiên, phần lớn là tu luyện giả đến từ các nơi trên Cửu Châu đại lục.
Hơn nữa, mỗi ngày còn có càng nhiều tu luyện giả chạy tới.
Phụ cận một ít thôn xóm, núi rừng, cũng đều xuất hiện rất nhiều tu luyện giả.
Cửa thành vốn còn có binh lính tuần tra, nhưng người tu luyện các nơi chạy tới thật sự quá nhiều, hơn nữa rất nhiều người đều không muốn nói rõ lai lịch của mình, mấy ngày nay mâu thuẫn không ngừng tăng lên, thành chủ Trương Nham dưới đề nghị của Bạch Y Sơn, bất đắc dĩ rút binh sĩ thủ thành, hơn nữa còn mở rộng cửa ra.
Đồng thời, bắt đầu sơ tán dân chúng bình thường trong thành.
Mấy người Lạc Thanh Chu đi theo phía sau một đám thương nhân vào thành.
Trang Chi Nghiêm đã nhận được tin tức từ trước, nên chờ trên đường phố cửa thành, sau khi nhìn thấy mấy người, vội vàng gọi bọn họ đuổi theo.
Có quá nhiều người trên đường phố, ngư long hỗn tạp, không phải là một nơi để trò chuyện.
Mấy người không nói một lời, đi theo phía sau hắn, xuyên qua mấy con phố, rẽ vào một con hẻm nhỏ, sau đó tới trước một tòa phủ đệ cũ nát.
Trên tấm biển ở cổng phủ đệ, viết hai chữ lớn: Dương phủ.
Hai bên cửa, có một đội binh lính canh gác.
Trang Chi Nghiêm vừa dẫn bọn họ vào phủ, vừa giải thích:
- Người trong phủ đã chạy nạn hết rồi, chúng ta tạm thời ở nơi này. Bạch viện trưởng cùng những người khác, ở phủ thành chủ cùng Trương thành chủ thương lượng chuyện, các ngươi vừa mới tới, nghỉ ngơi một đêm trước, tạm thời không nên tùy tiện đi ra ngoài. Người tu luyện trong thành càng ngày càng nhiều, hơn nữa rất nhiều đều là người quốc gia khác, người ta cùng nhau chống đỡ Yêu tộc, chúng ta cũng không tiện đuổi đi.
- Người của tam đại Tiên Tông cũng sắp tới, đến lúc đó không biết sẽ ở nơi nào.
Nói đến đây, hắn lại hừ lạnh một tiếng, nói:
- Nghe nói Phiêu Miểu Tiên Tông lần này mang đến rất nhiều người, có đệ tử tông môn bọn họ, cũng có người tu luyện của nước khác. Đại Mông đế quốc cũng có năm vạn kỵ binh, đang chạy tới nơi này. Mạc Thành, Liễu Thành và Hắc Vân Thành đã tạm thời cho bọn họ mượn, có lẽ bọn họ muốn mang quân đi tấn công Yêu tộc.
- Như vậy cũng tốt, không cần chúng ta quan tâm. Bạch viện trưởng cũng nói, chúng ta chỉ cần ở chỗ này thủ vững, chỉ cần Yêu tộc không tiếp tục xâm lấn thành trì khác của chúng ta, cứ tạm thời không cần quản chúng nó. Trước tiên xem tam đại Tiên Tông làm như thế nào.
La Thường cười lạnh nói:
- Có cây thiên địa thánh thụ kia hấp dẫn, có lẽ bọn họ công kích Yêu tộc còn tích cực hơn cả người khác.
Trang Chi Nghiêm nói:
- Dù sao quân đội Đại Viêm của chúng ta, tạm thời cũng không được động vào, nhất định phải giữ vững nâng cao cảnh giác cùng lực lượng, phòng ngừa những chuyện ngoài ý muốn khác phát sinh.
Một số người đi đến hậu viện.
Trang Chi Nghiêm chỉ vào hai phòng trong đó nói:
- Còn lại hai viện, các ngươi tùy tiện ở. Mấy ngày gần đây, tốt nhất cũng không nên chạy loạn, ở trong phủ tu luyện đi. Chờ tam đại Tiên Tông đến, trước tiên xem quyết định của bọn họ.
Hắn lại dặn dò vài câu, lúc này mới vội vàng rời đi.
Mấy người bay một đường, đều chỉ nhắm mắt dưỡng thần trên đường, vẫn chưa nghỉ ngơi tốt, cho nên đều có chút mệt mỏi.
Tử Hà tiên tử đi tới trước một tòa viện trong đó nói:
- Chúng ta vừa rồi có sáu người, ba người ở một tòa. Ta, Thanh Trúc, Phi Dương, chúng ta ở trong tiểu viện này. La di, ngươi và Lưu Ly, còn có Nguyệt Dao cô nương, ở bên toà bên cạnh, ngươi thấy được không?
La Thường còn chưa nói gì, Lạc Thanh Chu vội vàng nói:
- Sư phụ, hai tòa tiểu viện này đều rất lớn, đủ để ở rất nhiều người rồi, nếu không...
Tử Hà tiên tử lập tức trừng mắt nhìn hắn một cái nói:
- Đừng nghĩ! Nam nữ thụ thụ bất thân! Vi sư và sư thúc ngươi ở cùng ngươi không sao, ngươi bắt La di cùng Lưu Ly, còn có Nguyệt Dao cô nương đều ở cùng với ngươi, thành thể thống gì? Sáu người sống trong một tiểu viện, một tên nam nhân như ngươi, ngươi cảm thấy phù hợp?