- Nơi đó có lẽ chính là đô thành của Yêu tộc, bên trong có rất nhiều hài cốt của Nhân loại và Yêu tộc. Tất cả mọi thứ ở đó đã bị phá hủy, chỉ có một phần của rễ cây còn chút sức sống. Sau khi ta trở về, liền trồng ở trong nhẫn trữ vật, dùng linh dịch tưới, sau đó nó sống lại, trưởng thành tiểu thụ như hiện tại...
- Đúng rồi Nguyệt tỷ tỷ, trên cây nhỏ đã nở một đóa hoa, cánh hoa là màu vàng, ngươi nhìn.
Thần niệm của Nguyệt Dao vừa động, rơi vào trong túi trữ vật.
Cấm chế trong túi trữ vật, đối với nàng mà nói, cũng không có bất kỳ trở ngại gì, từ lúc trước Lạc Thanh Chu đem túi trữ vật cho nàng, đã bị nàng phá giải, hoặc là nói đã thành lập liên hệ cùng thần niệm của nàng.
Lạc Thanh Chu nhìn gương mặt xinh đẹp mà lạnh như băng của nàng, ngửi mùi hương ngọt ngào quen thuộc trên người nàng, không khỏi nhớ tới “mộng” lúc trước ở di chỉ thượng cổ kia.
Hắn quay đầu, liếc mắt nhìn vào khoang thuyền.
Có rèm che lại, hơn nữa người bên trong, không phải ngủ thiếp đi, thì cũng là nhắm mắt dưỡng thần.
Trăng sáng trên bầu trời đêm cũng trốn trong những đám mây.
Mũi tàu, tối đen.
Hắn lại chần chờ một chút, mới lấy hết dũng khí, lặng lẽ di chuyển sang bên cạnh một bước, tới gần thiếu nữ bên cạnh, cơ hồ dán lên người nàng, sau đó lại lặng lẽ vươn tay, ôm lấy eo nhỏ nhắn của nàng, khi nàng còn chưa kịp phản ứng, đột nhiên hôn một cái trên cái miệng nhỏ của nàng.
Thân thể của thiếu nữ trong ngực bỗng run lên, đầu ngón tay đang muốn chạm vào người hắn, hắn lại đột nhiên một ngụm cắn cái miệng nhỏ nhắn của nàng.
Dù nó có bị đóng băng, thì đã sao?
Trong lòng hắn âm thầm nói:
Đồng thời, hắn sử dụng hồn lực, làm cho thần hồn của đối phương không có cách nào lập tức rời khỏi thân thể Hoa Cốt.
Ngón tay ngọc mảnh khảnh kia đã chạm vào lồng ngực hắn, nhưng không biết vì sao, lại không lập tức ngưng kết băng sương.
Trong lòng hắn vui vẻ, nhân cơ hội ôm chặt nàng tiếp tục hôn, xâm lược.
Thiếu nữ trong ngực, thân thể bắt đầu nhũn ra.
Hắn rất nhanh không kìm lòng được, tay cũng bắt đầu không thành thật.
Kết quả là...
- A.
Trong lúc đắc ý vênh váo, hắn đột nhiên bị biến thành khối băng.
Thân ảnh thiếu nữ trong ngực chợt lóe, rơi vào đuôi thuyền, lập tức bị mui thuyền cùng ánh trăng che khuất thân ảnh.
Rèm lặng lẽ vén lên.
Tử Hà tiên tử từ bên trong thò đầu ra, nhìn ra bên ngoài, nhất thời sửng sốt, mở to hai mắt.
Mũi thuyền có thêm một tác phẩm điêu khắc băng...
Toàn thân Lạc Thanh Chu bị băng bao trùm, đứng ở đó, duỗi hai tay, không nhúc nhích, biểu tình trên mặt cực kỳ phong phú.
- Thanh Trúc, mau đến xem, nơi đó có một bức tượng điêu khắc.
Tử Hà tiên tử đột nhiên quay đầu lại, thấp giọng nói với bên trong. Kết quả là, những người trong phòng, đột nhiên mở mắt ra, đến xem.
Nhưng lúc này, khối băng ở mũi thuyền đã biến mất không thấy.
Chỉ có một thiếu niên mặc hắc bào, đưa lưng về phía các nàng, đứng ở nơi đó, nhìn đêm tối xa xa trầm tư.
- Tử Hà, tượng điêu khắc gì chứ? Đó không phải là Phi Dương sao?
La Thường nghi hoặc hỏi.
Tử Hà tiên tử há miệng, không biết nên trả lời như thế nào.
Một ngày sau.
Phi thuyền cuối cùng đã đi đến thành trì biên giới.
Dọc theo đường đi xuất hiện rất nhiều dân chúng, nhộn nhịp, hội tụ thành từng dòng người mênh mông, mang nhà mang người, mệt mỏi di chuyển về phía nội địa.
Những tiếng la hét, gào khóc trộn lẫn với nhau.
Có người nhân cơ hội cướp bóc, bắt nạt kẻ yếu.
Có người vì một chút thức ăn và nước sạch mà ra tay.
Đại đa số sắc mặt mọi người đều tê dại, bước chân nặng nề, giống như cương thi từng bước đi về phía trước...
Trên đường rải rác các loại quần áo, vật dụng, xe ngựa bị hỏng, thậm chí còn có trẻ con bị mất, cùng với người già bị thương và một số thi thể đã mất đi sức sống...
Mấy người đứng ở mũi thuyền, yên lặng nhìn một màn thê thảm phía dưới.
Và ở phía xa.
Một gốc cây khổng lồ bị sương đen bao phủ, đứng sừng sững trong đất trờik, thình lình mà hiện.
Phi thuyền đã thả chậm tốc độ.
Càng đi về phía trước, càng có thể cảm giác được áp lực cường đại mà cây đại thụ xa xa kia mang đến.
Tráng kiện như cột, đứng sừng sững giữa trời đất.
Tán cây màu đen của đại thụ, tựa như một đám mây đen thật lớn, che khuất bầu trời kia, cũng bao phủ ba tòa thành trì Mạc Thành, Liễu Thành, Hắc Vân thành.
Sương đen mỏng manh che lấp ba tòa thành trì, khiến cho nơi đó thoạt nhìn quỷ dị mà đáng kinh ngạc.
Dân chúng trong thành trì phụ cận, đều mang theo gia đình, hốt hoảng chạy trốn.
Động vật rừng, chim, thậm chí cả cá và tôm trong sông gần đó, v. v. Đã biến mất.
Người trên phi thuyền, yên lặng nhìn những thứ này, vẻ mặt đều đặc biệt ngưng trọng.
La Thường không khỏi nghi hoặc nói:
- Theo ghi chép trong sách, gốc thiên địa thánh thụ của Yêu tộc, hẳn không phải màu đen, cây này như thế nào...