Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 2629 - Những lời tình cảm trong tiểu viện, Nguyệt tỷ tỷ độc thoại (2)




Khóe miệng Lạc Thanh Chu giật giật, nói:

- Sư phụ, ý của đệ tử là nói, năm nữ tử các ngươi ở cùng một chỗ, đệ tử ở một mình. Ngài cũng nói, nam nữ thụ thụ bất tương thân, không phải sao?

Tử Hà tiên tử nhất thời chậm lại một chút, lườm hắn một cái nói:

- Ngươi nghĩ hay lắm, ngươi một mình ở tiểu viện lớn như vậy, để cho năm người chúng ta chen chúc cùng nhau? Hơn nữa ngươi lại không thành thật, không có vi sư nhìn ngươi, ngươi lén lút ra ngoài thì làm sao bây giờ?

Lạc Thanh Chu đành phải nói:

- Sư phụ, ta muốn một mình yên lặng tu luyện. Ta sẽ không lén lút ra ngoài, ít nhất là trong vài ngày tới.

Tử Hà tiên tử thấy hắn lấy ra lý do tu luyện, nhất thời khí thế yếu đi, nói:

- Phi Dương, vi sư và sư thúc ngươi cũng đều phải tu luyện, đều sẽ rất yên tĩnh, sẽ không quấy rầy ngươi.

Lạc Thanh Chu kiên quyết lắc đầu:

- Không được, lúc tu luyện toàn thân ta sẽ nóng lên, có thể sẽ cởi áo. Ở với ngài và sư thúc, rất bất tiện.

Ánh mắt Tử Hà tiên tử sáng ngời, hợp tình hợp lý nói:

- Có cái gì bất tiện? Ta là sư phụ ngươi, Thanh Trúc là sư thúc ngươi, chẳng lẽ còn có thể chiếm tiện nghi của ngươi sao?

Lạc Thanh Chu nhìn hai người một cái, không nói gì, cũng không nhượng bộ.

Lúc này, La Thường ở một bên mở miệng nói:

- Tử Hà, để Phi Dương ở một mình đi. Hắn bây giờ đã là tu vi Đại Tông Sư rồi, ngươi không cần phải quản hắn. Nếu hắn muốn khắc khổ tu luyện, ngươi làm sư phụ, đương nhiên phải ủng hộ hắn vô điều kiện.

Tử Hà tiên tử nhất thời có chút ủy khuất, nhưng ái đồ nhà mình tỏ thái độ kiên quyết, chỉ đành bất đắc dĩ từ bỏ, than một tiếng nói:

- Ai, đồ đệ người ta, hiếu thuận gần chết, đồ đệ nhà mình...

Lạc Thanh Chu làm bộ như không nghe thấy, trực tiếp xoay người vào tiểu viện, đóng cửa lại nói:

- Đệ tử đi nghỉ ngơi trước.

Nói xong, đóng cửa vào trong phòng.

Tử Hà tiên tử lại ở cửa lẩm bẩm vài câu, mới không tình nguyện đi theo sư đồ La Thường, đi đến phòng khác cách vách.

Lệnh Hồ Thanh Trúc cùng Nguyệt Dao cũng đi phòng cách vách.

Lạc Thanh Chu đi vào phòng, ở trong phòng bên phải.

Từ cửa sổ có thể nhìn thấy sân trước, đương nhiên an toàn hơn một chút.

Hắn đã dọn dẹp lại phòng, vứt hết đồ nội thất chăn cũ vào một căn phòng khác.

Sau đó, lấy chăn và các vật phẩm khác từ túi trữ vật ra.

Mấy thứ này Tần nhị tiểu thư chuẩn bị cho hắn, bình thường đều đặt ở trong túi trữ vật, dù đi đâu cũng có thể dùng được.

Làm xong những thứ này, hắn lại lấy ra Nhật Nguyệt Bảo Kính, đặt ở trên bàn trước cửa sổ.

Lúc này, trời đã tối.

Hắn lên giường, lấy ra linh dịch, nhỏ hai giọt linh dịch vào lòng bàn tay, sau đó khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu tu luyện.

Nguyên khí trong không khí nơi này, cực kỳ thưa thớt.

Hơn nữa còn có thêm một ít khí tức xa lạ mà Yêu tộc mang đến, cũng không thích hợp tu luyện.

Nhưng cũng may, hắn còn có linh dịch.

Linh dịch biến dị, trong đó ẩn chứa năng lượng càng thêm tinh thuần, cũng càng thêm cường đại.

Linh dịch vừa rồi vào cơ thể, liền có một cỗ năng lượng nóng rực, từ bụng dâng lên, lập tức rất nhanh luyện hoá ở trong đan điền.

Bầu trời đêm xuất hiện một vầng trăng bạc mơ hồ, nhưng nhanh chóng bị che khuất bởi những đám mây ảm đạm.

Cây đại thụ Yêu tộc kia bộ dáng vào ban đêm càng thêm dữ tợn, phát ra khí tức cũng càng thêm cường đại.

Sương mù màu đen, tràn ngập khắp thiên địa, dưới gió đêm thổi qua, giống như từng con quái vật dữ tợn, giương nanh múa vuốt, tàn sát bừa bãi khắp nơi.

Trên sườn núi ngoài Liễu thành, có vài người tu luyện không biết từ đâu mới tới, ỷ vào thực lực của mình mạnh mẽ, lại có bảo vật hộ thân, lặng lẽ tiến vào khu vực bao phủ tán cây đại thụ, nhưng rất nhanh đã bị Yêu tộc phát hiện.

Khi bọn họ lấy ra vũ khí chuẩn bị chém giết Yêu tộc, trên đỉnh đầu đột nhiên lặng yên không một tiếng động xuất hiện mấy nhánh cây, đâm thủng hào quang hộ thể của bọn họ, trực tiếp từ đỉnh đầu bọn họ đâm vào thân thể.

Mấy người đều chấn động toàn thân, cứng đờ tại chỗ.

Ngay sau đó, từng luồng hắc khí giương nanh múa vuốt trèo lên thân thể bọn họ, từ miệng, mũi, thậm chí lỗ chân lông của bọn họ chui vào.

Không lâu sau đó.

Hai mắt mấy người đột nhiên biến đỏ, thân thể cứng ngắc, cùng nhau cất bước, loạng choạng đi về phía trong thành...

Mà trên bầu trời đêm, tán cây khổng lồ kia, vẫn đang sinh trưởng rất nhanh toả ra bốn phía.

Trong khi đó.

Trong nhẫn trữ vật của Lạc Thanh Chu, đóa hoa màu vàng nở rộ trên cây nhỏ thần bí kia, tựa hồ cảm nhận được cái gì đó, cánh hoa nở toàn bộ.

Cây nhỏ tiếp tục lặng lẽ phát triển.

Mà Lạc Thanh Chu vẫn đắm chìm trong cảnh giới tu luyện quên mình như trước.

Một đêm trôi qua lặng lẽ.