Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 2592 - Cùng Nữ Đế vào vai nhân vật, cho nhị tiểu thư Nho đạo thư tịch (3)




Hắn vội vàng lấy bảo điệp đưa tin ra, trả lời một câu: Long Nhi, xin lỗi, buổi chiều gặp một số chuyện, buổi tối sẽ đi tìm ngươi

Long Nhi không nói thêm gì, trả lời: À, nếu công tử quá bận rộn, vậy thì quên đi!

Tiểu Long Nữ bây giờ, cực kỳ nhẹ nhàng săn sóc.

Lạc Thanh Chu cất bảo điệp đưa tin, tiếp tục lật xem quyển sách thứ ba.

Nguyệt Vũ mang theo một bữa tối thịnh soạn.

Sau khi hắn lại đọc xong quyển sách thứ ba, Nam Cung Hỏa Nguyệt mới nhẹ giọng mở miệng nói:

- Trước tiên ăn chút gì đi.

Lúc này Lạc Thanh Chu mới buông sách xuống, phục hồi tinh thần lại.

Quay đầu lại nhìn, bầu trời ngoài cửa đã tối.

- Ừm, đa tạ bệ hạ.

Hắn đi đến bàn đá bên cạnh và ngồi xuống.

Nam Cung Hỏa Nguyệt quỳ gối ngồi bên cạnh, bàn tay bưng bầu rượu lên, tự mình giúp hắn rót rượu, nhẹ giọng nói:

- Rượu trái cây, có thể giải mệt mỏi, sẽ không say.

Lạc Thanh Chu bưng chén rượu lên, quay đầu nhìn nàng.

Nữ đế bệ hạ vẫn đội vương miện như trước, mặc long bào đỏ rực, nhưng thần thái giờ phút này, lại cực kỳ ôn nhu, khuôn mặt trắng nõn kia, giờ phút này cũng ở dưới ánh đèn xinh đẹp động lòng người.

Lạc Thanh Chu không khỏi nói:

- Bệ hạ thật đẹp.

Nam Cung Hỏa Nguyệt bình tĩnh nhìn hắn, sau vài hơi thở, đột nhiên đặt bầu rượu xuống, đôi mắt đẹp híp lại, trên khuôn mặt khôi phục uy nghiêm cùng lạnh như băng của Nữ đế, lạnh lùng nói:

- Tiên sinh, xin hãy tự trọng! Trẫm là quân, ngươi là thần, huống chi, trong nhà ngươi còn có kiều thê mỹ thiếp! Hơn nữa, trẫm cũng là phụ nhân đã có chồng! Nếu để phu quân của trẫm nghe thấy, tiên sinh cẩn thận nắm đấm của hắn.

Lạc Thanh Chu: - ….

Nam Cung Hỏa Nguyệt lạnh lùng, nghiêm túc nhìn hắn, nhưng rất nhanh, đã không nhịn được, khóe miệng giật giật, nói:

- Tiên sinh, ngươi nhìn trẫm như vậy làm gì?

- Không làm gì cả.

Lạc Thanh Chu nâng chén rượu lên, ngẩng đầu lên, uống một hơi cạn sạch, lập tức trực tiếp ở trước mặt nàng, lấy mặt nạ ra, khuôn mặt lập tức biến thành Sở Phi Dương, sau đó nhìn nàng nói:

- Nương tử, đói bụng sao? Lại đây quỳ xuống, cho vi phu ăn ngươi.

Nam Cung Hỏa Nguyệt: - ….

Căn phòng im lặng trong vài giây.

Hai người đều nhịn không được khóe miệng giật giật.

- Nghịch thần, lớn mật! Ngươi quỳ xuống cho trẫm, cầu xin trẫm cho ngươi ăn! Quỳ xuống.

- Thần không phải đang quỳ sao?

Nam Cung Hỏa Nguyệt cười nhạo, lộ ra vẻ quyến rũ, từ trong mâm trái cây bên cạnh ngắt một quả nho xuống.

Nhét vào miệng hắn, đầu ngón tay cũng nhét vào.

- Thật ngọt ngào.

- Chỗ nào ngọt? Nho sao?

- Đương nhiên là bệ hạ.

- Miệng lưỡi trơn tru.

- Bệ hạ không thích sao?

- Thích.

Lạc Thanh Chu ôm lấy nàng.

Nam Cung Hỏa Nguyệt cuống quít đẩy hắn nói:

- Không, không cần, qua mấy ngày nữa đi, trẫm... Ngươi tối hôm qua...

Lạc Thanh Chu cười nói:

- Đường đường là Nữ đế, lại chịu thua như thế, mất mặt.

- Ngươi dám nói.

Nam Cung Hỏa Nguyệt nhất thời thẹn quá hóa giận, bắt đầu bóp hắn.

Hai phu thê lại náo loạn trên mặt đất một hồi, mới đứng dậy tiếp tục ăn tối, nói chính sự.

- Thần hồn ngươi thật sự lại muốn đột phá?

- Đúng vậy, nhanh nhất, hẳn là mấy ngày nay?

- Còn có lôi kiếp?

- Hẳn là có, hy vọng đến lúc đó kịp.

- Hy vọng không nên đi đến một bước kia, ngươi tuy lợi hại, nhưng cũng không có khả năng chống lại toàn bộ Phiêu Miểu Tiên Tông.

- Ta biết, chỉ bất đắc dĩ mới có thể dùng. Lát nữa ta còn phải trở về một chuyến, sau đó sẽ đi Lăng Tiêu tông tu luyện.

- Ừm, vất vả.

- Vì bệ hạ, chút vất vả này tính là gì. Ôi, ôi! Bệ hạ, ngươi lại bóp cổ sao?

- Trẫm nói ngươi khắp nơi trêu hoa chọc cỏ vất vả rồi! Sư phụ ngươi xinh đẹp như hoa cùng sư thúc rất hung dữ kia của ngươi vẫn đang chờ ngươi, đúng không?

- Bệ hạ, người hiểu lầm....

- Hừ, đừng coi trẫm ngốc.

Lạc Thanh Chu không dám nói thêm nữa, ăn xong bữa tối, liền cáo từ rời đi.

Nam Cung Hỏa Nguyệt tiễn hắn đến bên ngoài Dao Hoa cung, nhìn hắn ngồi lên xe ngựa, mới nói:

- Tiên sinh, trẫm chờ tin tức tốt của ngươi.

Xe ngựa dưới sự vây quanh của thị vệ, chậm rãi chạy tới.

Lạc Thanh Chu trở về Tần phủ trước một chuyến.

Linh dịch trong bình sứ tựa hồ không đủ dùng, Nhị tiểu thư mỗi ngày đều giúp hắn thu thập, đặt ở góc bàn.

Lần này hắn xông quan, có lẽ cần không ít, vẫn nên cầm đi hết thì hơn.

Khi hắn trở lại Mai Hương uyển, Tần nhị tiểu thư còn chưa lên giường, đang khoác áo lông chồn trắng như tuyết, ngồi trên giường yên lặng đọc sách.

Lạc Thanh Chu vào phòng, nàng lập tức đẩy áo lông chồn xuống, mặc một bộ quần áo trắng, vui vẻ chạy tới, nhào vào trong ngực hắn, ôn nhu nói:

- Còn tưởng Thanh Chu ca ca đã đi rồi.

Lạc Thanh Chu ôm nàng vào trong ngực, vuốt ve mái tóc của nàng, trong lòng tràn đầy áy náy, nói.