- Thật ra ý kiến của ta cũng giống như bệ hạ, đều hy vọng ngươi tiếp tục đi con đường hiện tại của mình. Về phần Nho đạo, ngươi nhìn một chút là được rồi, không nhất định phải tu luyện.
- Ta sở dĩ muốn thu ngươi làm đồ đệ, cũng là vì suy nghĩ cho ngươi. Chủ yếu là do bây giờ ngươi có hai danh tính, nhiều khi không thuận tiện. Nếu ngươi có thể lấy thân phận Lạc Thanh Chu, trở thành đệ tử Nho đạo của ta, về sau nếu đột nhiên bất đắc dĩ lộ ra tu vi, cũng có thể có một lời giải thích. Hơn nữa nói như vậy, hai thân phận của ngươi lại càng không có người hoài nghi....
Dừng một chút, lại nói:
- Còn nữa, công pháp Nho đạo của ta, cũng muốn tìm người tiếp tục truyền thừa. Hiện giờ thế cục Đại Viêm không rõ, ta cũng không biết khi nào ta sẽ ngã xuống, cho nên, ta muốn truyền thụ sở học cả đời của ta cho ngươi. Nếu như ngươi sau này tìm được người thích hợp, có thể truyền thụ cho người kia, nói như vậy, Nho đạo của Đại Viêm chúng ta, cũng không đến mức hoàn toàn biến mất...
- Đương nhiên, nếu như chúng ta có thể vượt qua kiếp nạn này, ta sẽ tạo ra một môn học chuyên tu Nho đạo ở Long Hổ học viện, để cho văn nhân thiên hạ đều có cơ hội tu luyện Nho đạo...
- Thanh Chu, ta tin tưởng Nho đạo sẽ tiếp tục kéo dài cùng Đại Viêm của chúng ta...
- Trong lòng ta, ngươi chính là ngọn lửa của Nho giáo.
- Sau khi ngươi trở thành đệ tử của ta, sau này thân phận địa vị cũng sẽ thay đổi, chuyện truyền thừa Nho đạo, đương nhiên sẽ dễ dàng phát triển hơn...
- Ngươi là hy vọng của Đại Viêm ta, không chỉ là Nho giáo.
- Bệ hạ đặt kỳ vọng rất lớn đối với ngươi, giao toàn bộ tiền đồ của Đại Viêm cho ngươi, tuy rằng trách nhiệm rất nặng, nhưng chúng ta đều tin tưởng ngươi nhất định có thể bảo vệ Đại Viêm, mang theo Đại Viêm tiếp tục đi lên...
Hắn lại thở dài một hơi:
- Cho nên, lần này nếu như Phiêu Miểu Tiên Tông động sát tâm, ngươi nhất định phải sống sót, chỉ có ngươi sống sót, Đại Viêm chúng ta mới có hy vọng....
- Bọn họ hận Sở Phi Dương thấu xương, cho nên ngày đó, Sở Phi Dương không thể đi ra ngoài. Nhưng Lạc Thanh Chu, có thể làm đệ tử của ta đi ra ngoài...
Lạc Thanh Chu im lặng lắng nghe, sóng lớn trong lòng dâng lên không ngừng.
Đợi Bạch viện trưởng nói xong, hắn không chút do dự, lập tức đứng dậy bái lạy:
- Học sinh Lạc Thanh Chu, bái kiến tiên sinh.
Trong học viện, tiên sinh chính là sư phụ.
Vẻ mặt Bạch Y Sơn tràn ngập vui mừng, khẽ gật đầu nói:
- Được, được. Bạch mỗ gần đất xa trời, có thể nhận được một học sinh như ngươi, chết cũng không hối tiếc.
Dứt lời, Bạch viện trưởng lấy ra mấy quyển sách từ trong ống tay áo, đưa tới trước mặt hắn, nói:
- Đây là sách giới thiệu Nho đạo ta, trong đó một quyển là công pháp tu luyện cơ sở, phân biệt văn khí văn chương, cảm ngộ thiên địa văn khí, ngưng kết văn tâm văn đảm, bên trong đều có giới thiệu.
- Ngươi cầm mấy cuốn này về xem trước, có gì không hiểu cứ đến hỏi ta.
- Nếu là những người khác, ta có thể còn phải trực tiếp giảng giải truyền thụ từng câu từng chữ, nhưng ngươi lại không cần thiết. Ngươi thể hồn song tu, lại tài hoa hơn người, nội dung trong sách đều dễ hiểu, tin tưởng với trí tuệ của ngươi, vừa nhìn là có thể hiểu được.
- Ta sở dĩ không giảng giải cho ngươi, là bởi vì công pháp Nho đạo của ta, thật ra chính là văn chương, mỗi người nhìn thấy văn chương, đều có ý kiến cùng cảm ngộ của mình, ta không muốn đem ý kiến cùng cảm ngộ của mình áp đặt lên ngươi.
- Ta tin tưởng, với tài hoa của ngươi, ngươi cảm ngộ ra thứ gì đó, tuyệt đối sẽ mạnh hơn ta.
Lạc Thanh Chu cung kính nhận lấy sách.
Bạch Y Sơn lại cẩn thận dặn dò một chút kiến thức mấu chốt nhất trong sách, sau đó lại nói:
- Không cần có áp lực gì, nhớ kỹ nội dung là được. Quan trọng nhất bây giờ của ngươi, vẫn phải tu luyện võ đạo và hồn đạo của mình. Những quyển sách ngươi có thể cho bất kỳ người nào xem, chỉ cần ngươi cho rằng đối phương có tư cách đọc, không giới hạn ở người Đại Viêm. Chỉ cần đối phương có thiên phú Nho đạo, đều có thể.
Lạc Thanh Chu trịnh trọng cất sách đi, gật gật đầu.
Bạch Y Sơn lại thương lượng một chút chuyện phân bố binh lực ở kinh thành cùng hai người, lúc này mới đứng dậy cáo từ.
Lạc Thanh Chu và Nam Cung Hỏa Nguyệt tiễn hắn đến bên ngoài hành lang.
Đợi đối phương ngự kiếm rời đi, hai người mới trở lại phòng.
Lạc Thanh Chu một lần nữa ngồi xuống trước bàn, lấy ra một quyển sách trong đó, nghiêm túc lật xem.
Nam Cung Hỏa Nguyệt ngồi ở một bên, yên lặng nhìn hắn.
Thời gian buổi chiều, rất nhanh đã trôi qua.
Vào buổi tối.
Bảo điệp đưa tin trên người Lạc Thanh Chu đột nhiên rung lên.
Lúc này hắn mới nhớ, quên đi tới chỗ Long Nhi.