- Trở về lấy chút linh dịch, vẫn phải đi. Qua mấy ngày nữa Thanh Chu ca ca sẽ trở về.
Lúc này Tần nhị tiểu thư mới rời khỏi tay hắn, ngẩng mặt thanh lệ lên nói:
- Không sao, tu luyện quan trọng, Vi Mặc sẽ ở nhà ngoan ngoãn chờ Thanh Chu ca ca.
Trong lòng Lạc Thanh Chu âm thầm thở dài một hơi, lại nhẹ nhàng xoa xoa đầu nàng, mới đi tới cửa sổ thu linh dịch.
Hắn nhìn thoáng qua quyển sách trên bàn, nói:
- Gần đây có sách nào hứng thú không?
Tần nhị tiểu thư nhẹ nhàng thở dài một hơi, nói:
- So với những chuyện xưa Thanh Chu ca ca kể, còn kém xa, Vi Mặc nhìn buồn ngủ.
Lạc Thanh Chu vuốt ve khuôn mặt mềm mại của nàng một chút, nói:
- Chờ ta có thời gian, sẽ viết thêm một ít chuyện xưa cho nàng.
- Ừm..
Tần nhị tiểu thư ôn nhu nhìn hắn, giống như một tiểu cô nương trông mong chờ kẹo.
Lạc Thanh Chu suy nghĩ một chút, ánh mắt nhìn về phía túi trữ vật của mình, muốn tìm một vài quyển sách thú vị, lại phát hiện bên trong ngoại trừ một ít sách dược, chính là mấy loại không thích hợp với nữ tử như chân ngọc tranh minh họa hay xuân cung đồ.
Đang định bỏ cuộc, ánh mắt của hắn đột nhiên nhìn về phía mấy quyển sách hôm nay Bạch viện trưởng đưa cho hắn.
Sách Nho đạo?
Bằng cách nào đó, khi ánh mắt của hắn rơi vào phía trên, trái tim của hắn đột nhiên run lên.
Hiện giờ văn khí Đại Viêm hồi phục, trong thiên địa có thêm văn khí.
Những người đọc sách, đặc biệt là những người đọc sách tài hoa, có lẽ đều có thể cảm ngộ được thiên địa văn khí, tiến hành tu luyện.
Bất kể nam hay nữ.
Cho dù đó là... nam tử hay nữ tử...
Suy nghĩ đây, ánh mắt của hắn nhìn về phía thiếu nữ nhu nhược trước mặt.
Tần nhị tiểu thư thấy vẻ mặt hắn không đúng, nghi hoặc nói:
- Thanh Chu ca ca, chàng làm sao vậy? Sao lại nhìn Vi Mặc như vậy?
Lập tức lại cắn cắn môi phấn, có chút ngượng ngùng nói:
- Thanh Chu ca ca sẽ không phải đang nghĩ, trước khi đi, để Vi Mặc....
Nói xong, hai má nàng ửng đỏ, cúi đầu, ngoan ngoãn khéo léo, thân thể chậm rãi thấp xuống.
Lạc Thanh Chu vội vàng giữ chặt nàng nói:
- Vi Mặc, chỗ của ta có mấy quyển sách, ta để ở nhà, nàng đọc thử. Nếu có gì không hiểu, nói cho quận chúa, để nàng gửi tin nhắn cho ta.
Nói xong, hắn lấy mấy quyển sách Nho đạo kia ra, trịnh trọng đặt ở trên bàn.
Sau đó lại rất nghiêm túc dặn dò:
- Mấy quyển sách này đều rất trân quý, chỉ có thể xem ở trong phòng, không thể lấy ra, càng không thể cho những người khác xem, biết không?
Tần nhị tiểu thư sửng sốt một chút, lập tức đột nhiên nhớ tới những lời Mỹ Kiêu tỷ lúc trước lặng lẽ nói với nàng, nhất thời đỏ mặt hờn dỗi nói:
- Thanh Chu ca ca, thật xấu xa. Lại bắt người ta xem, xem loại sách này....
- Hừ, người ta muốn mang cho tỷ tỷ cùng xem, để tỷ tỷ trừng phạt ngươi.
Lạc Thanh Chu: ???
Đêm khuya vắng vẻ.
Ra khỏi Tần phủ, Lạc Thanh Chu không có trực tiếp ra khỏi thành, mà là xoay người đi đến Đông Hồ.
Long Nhi còn đang chờ hắn.
Lần này có thể đột phá Đại Tông Sư, công của Long Nhi là lớn nhất.
Vì vậy, hắn không thể quên ân.
Vừa nãy để lại mấy quyển sách về Nho đạo kia cho Nhị tiểu thư, lại giới thiệu ngắn gọn cho nàng một chút.
Ngay cả khi không có bất kỳ hiệu ứng nào, nó cũng có thể được sử dụng như một cuốn sách bình thường để giải tỏa sự ngột ngạt.
Nếu có hiệu quả, đương nhiên tốt hơn.
Không hy vọng xa vời có thể chữa khỏi bệnh của Nhị tiểu thư, ít nhất có văn khí trong thể chất, có thể làm cho thân thể nàng tốt hơn một chút, có thể chống đỡ một ít phong hàn cùng bệnh tật bình thường.
Thế là đủ rồi.
Khi hắn đến Đông Hồ, Long Nhi đã đứng ở trên thuyền chờ từ lâu.
Tiểu Long Nữ hôm nay mặc váy lụa trắng trang trí thủy tinh, đang nhàm chán ngồi trên thuyền nhỏ chơi đùa với nước, một đôi chân ngọc trắng như tuyết mê người ở trong nước nhẹ nhàng khuấy động, sợi dây đỏ trên cổ chân ngọc trắng như tuyết, cực kỳ tươi sáng bắt mắt.
Mà trên cổ chân ngọc khác của nàng, còn đeo dây chuyền thủy tinh màu bạc.
Hai chân ngọc nhẹ nhàng lắc lư, phát ra âm thanh đinh đinh linh linh thanh thúy dễ nghe, trong đêm tối yên tĩnh, đặc biệt rõ ràng.
Bóng người Lạc Thanh Chu chợt lóe, xẹt qua mặt hồ, rơi xuống thuyền nhỏ.
- Công tử.
Long Nhi lập tức đứng dậy, vui vẻ nhào vào trong ngực hắn, sâu kín nói:
- Còn tưởng rằng đêm nay công tử cũng không đến.
Lạc Thanh Chu ôm thân thể mềm mại của nàng vào trong ngực, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài mềm mại của nàng, nói:
- Xin lỗi, gần đây ta hơi bận, thật vất vả mới có chút thời gian tới.
- Còn tưởng rằng công tử đã bắt đầu ghét bỏ người ta.
Long Nhi ôm chặt hắn, ấm ức nói.
Lạc Thanh Chu cúi đầu hôn nàng một cái, nói:
- Làm sao có thể, Long Nhi xinh đẹp như vậy, ta làm sao có thể ghét bỏ chứ.