Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 2590 - Cùng Nữ Đế vào vai nhân vật, cho nhị tiểu thư Nho đạo thư tịch (1)




Nguyệt Vũ hơi giật mình, lập tức hiểu được hắn nói chuyện gì, nhất thời hai má đỏ lên, cúi đầu ngượng ngùng nói:

- Không có, không sao đâu.

Lạc Thanh Chu nói:

- Không sao là tốt rồi.

Trong xe ngựa, lại yên tĩnh.

Nguyệt Vũ cúi đầu, vẻ mặt thẹn thùng, không dám nhìn hắn nữa.

Một đường đi không bị cản trở.

Xe ngựa chở hai người rất nhanh dừng lại trước Dao Hoa cung.

Lạc Thanh Chu xuống xe ngựa trước.

Khi Nguyệt Vũ lòng đầy rối loạn, cúi đầu, từ trong xe đi ra, phát hiện hắn vẫn chưa rời đi trước, mà đang chờ ở phía dưới.

- Nào, ta đỡ ngươi.

Lạc Thanh Chu vươn tay ra.

Nguyệt Vũ sửng sốt, không khỏi suy nghĩ hình ảnh trước kia.

Đã từng, khi hắn xuống xe ngựa, nàng vươn tay, muốn đỡ hắn xuống, lại bị hắn từ chối.

- Cảm ơn... Cảm ơn công tử.

Trong mắt nàng nổi lên sương mù, chậm rãi vươn bàn tay ngọc mảnh khảnh ra.

Lạc Thanh Chu nắm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại như không xương của nàng, trực tiếp ôm eo nhỏ nhắn của nàng, ôm nàng từ trên xe ngựa xuống, hơn nữa còn xoay tròn một vòng trên mặt đất, mới đặt nàng trên mặt đất, khen ngợi:

- Nguyệt Vũ cô nương quả nhiên không hổ là người tập múa, thân thể mềm mại nhẹ nhàng, giống như không có xương.

Trong lòng Nguyệt Vũ ngọt ngào, hai tròng mắt tràn ngập tình ý nhìn hắn nói:

- Công tử muốn xem Nguyệt Vũ múa sao?

- Tạm thời không có thời gian.

Lạc Thanh Chu buông nàng ra, nói:

- Đi thôi, quốc gia đại sự quan trọng.

Nguyệt Vũ nghiêm túc gật đầu.

Hai người một trước một sau, tiến vào Dao Hoa cung.

Lạc Thanh Chu vào cung điện, trực tiếp nhẹ nhàng đi đến thư phòng, vốn định đẩy cửa vào, lại đột nhiên suy nghĩ thân phận hiện tại của mình, đành phải dừng ở đó.

Nguyệt Vũ đi theo, cung kính nói với trong phòng:

- Bệ hạ, Lạc công tử tới rồi.

Trong phòng truyền đến âm thanh uy nghiêm của Nữ đế:

- Để cho hắn vào đi.

Két.

Nguyệt Vũ nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, cung kính nói:

- Lạc công tử, mời.

Lạc Thanh Chu hơi cúi đầu, đi vào.

Khi cánh cửa đóng lại, hắn ngẩng đầu lên.

Nữ đế bệ hạ mặc một bộ quần áo đỏ rực thêu rồng, trên đầu còn đội vương miện màu vàng, dáng vẻ đoan trang khí thế bức người ngồi ở phía sau màn, vẻ mặt uy nghiêm nhìn hắn.

Lạc Thanh Chu nhìn bộ dáng nữ vương đoan trang uy nghiêm cao cao tại thượng của nàng, trong đầu không khỏi hiện ra bộ dáng mất hồn tối hôm qua nàng hờn dỗi cầu xin tha thứ cuối cùng lại không nhúc nhích, khóe miệng không khỏi giật giật một chút.

Nhưng trong phòng còn có người khác, hắn không dám biểu lộ bất kỳ sắc thái kỳ dị nào.

- Thần Lạc Thanh Chu, bái kiến bệ hạ.

Hắn chắp tay cúi đầu, cung kính.

Bạch Y Sơn mặc nho bào màu trắng, đứng ở trước cửa sổ, trên mặt mang theo biểu tình cười như không cười nhìn hắn.

Phòng yên tĩnh hơn.

Nam Cung Hỏa Nguyệt đột nhiên lạnh giọng mở miệng nói:

- Được rồi, đừng giả vờ.

Lạc Thanh Chu cứng đờ một chút, đành phải đối mặt với Bạch Y Sơn nói:

- Gặp qua Bạch tiền bối.

Bạch Y Sơn không khỏi cười nói:

- Mặc kình trang võ giả, tư thế oai hùng hiên ngang, ngạo khí lăng nhân. Mặc nho bào thư sinh, phong độ nhẹ nhàng, nho nhã khiêm tốn. Không tệ, không tệ.

Vẻ mặt Lạc Thanh Chu đầy xấu hổ.

Bạch Y Sơn cười cười, không nhắc thêm chuyện thân phận của hắn nữa, đi tới, ngồi xuống trước bàn, nói:

- Thanh Chu, ngồi đi. Hôm nay ta đến là muốn thương lượng một chuyện với ngươi.

Lạc Thanh Chu không khách khí nữa, đi đến trước bàn ngồi xuống, rửa tai cung kính lắng nghe.

Hai hàng lông mày của Bạch Y Sơn lộ ra vẻ ngưng trọng, nói:

- Bệ hạ hẳn cũng nói với ngươi, Phiêu Miểu Tiên Tông cắn ngược Đại Viêm ta một cái, nói những trưởng lão cùng đệ tử bọn họ, bị sát hại trong Đại Viêm ta, cho nên mấy ngày nữa có thể phải mang theo người đến Đại Viêm ta tìm phiền toái.

- Về phần bọn họ cụ thể muốn làm cái gì, chúng ta tạm thời cũng không biết được. Chẳng qua, chúng ta cũng đã chuẩn bị tốt, nếu như đối phương muốn động thủ, chúng ta cũng sẽ không ngồi chờ chết.

Lạc Thanh Chu nói:

- Thương thế của tiền bối như thế nào?

Bạch Y Sơn nghe vậy thở dài một hơi, nói:

- Nội thương rất nặng, tạm thời còn không cách nào khỏi hẳn. Lần này nếu như đối phương muốn động thủ, cũng chỉ có thể dựa vào quân đội võ giả Đại Viêm chúng ta.

Lạc Thanh Chu nói:

- Vậy tiền bối hôm nay kêu vãn bối đến....

Bạch Y Sơn nhìn hắn nói:

- Hôm nay văn khí Đại Viêm ta hồi phục, ngươi lại mang tuyệt thế tài hoa, cho nên ta muốn thu ngươi làm đồ đệ, truyền thụ một ít công pháp Nho đạo cho ngươi luyện tập….

- Tiền bối, ta....

Lạc Thanh Chu đang muốn nói chuyện, Bạch Y Sơn khoát tay áo, nói:

- Ngươi cứ nghe ta nói trước. Ta biết, ngươi bây giờ thể hồn song tu, vốn đã không đủ thời gian. Hơn nữa đối với bất kỳ người tu luyện nào mà nói, tu luyện quá nhiều loại, ngược lại sẽ ảnh hưởng đến tốc độ và chất lượng của chủ tu, cuối cùng đều trở nên tầm thường.