Đang phấn nộn ngọt ngào đáng yêu đứng dưới tàng cây hoa bên cạnh, ra vẻ kinh ngạc nhìn hắn nói:
- A, là cô gia, còn tưởng rằng là tên đáng ghét kia.
Lạc Thanh Chu nhìn nàng một cái, nói:
- Cũng không phải là kẻ xấu sao. Cô gia là cô gia xấu xa, cô gia thối, đương nhiên cũng là kẻ xấu.
Bách Linh phụt cười, cười như hoa, giòn tan nói:
- Cô gia, ngươi quên nói cô gia háo sắc, ha ha...
Lạc Thanh Chu không để ý tới nàng nữa, đi tới trước người Tần nhị tiểu thư, cầm lấy bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo của nàng, nói:
- Sao không vào gặp đại tiểu thư?
Tần nhị tiểu thư mặc một bộ váy áo trắng, nhu nhược yếu ớt ngồi ở trước bàn đá, nghe vậy nhíu mày nói:
- Tỷ tỷ ở trong phòng, hai ngày này cũng không đi ra. Bách Linh nói thân thể nàng không thoải mái, Vi Mặc muốn đi vào xem một chút, Bách Linh nói tỷ tỷ không cho.
Lạc Thanh Chu nói:
- Là đại tiểu thư không cho, hay là Bách Linh không cho?
Bách Linh vội vàng giòn giã nói:
- Cô gia, tiểu Bách Linh mới không dám ngăn cản Nhị tiểu thư, là tiểu thư nhà ta không cho, không tin ngươi đi hỏi Thiền Thiền, nàng ở phía sau luyện kiếm.
Lạc Thanh Chu đỡ Tần nhị tiểu thư dậy, nhẹ giọng nói:
- Đi thôi, chúng ta cùng đi vào thăm đại tiểu thư một chút.
Tần nhị tiểu thư nhẹ giọng gật đầu nói:
- Ừm.
Bách Linh vội vàng vươn cánh tay ra, muốn ngăn cản, nói:
- Cô gia, tiểu thư nhà ta đang ngủ, ngươi không thể đi vào.
Lạc Thanh Chu không để ý tới nàng, đỡ Tần nhị tiểu thư từ bên cạnh đi qua, đi vào trong phòng.
Bách Linh vội vàng đuổi theo nói:
- Cô gia! Cô gia! Tiểu thư nhà ta thực sự đang ngủ, ngươi không thể...
Lạc Thanh Chu đi tới cửa phòng, đang muốn giơ tay gõ cửa, cửa phòng đột nhiên két một tiếng mở ra.
Một mùi hương quen thuộc xông vào mũi.
Tần đại tiểu thư xõa tung mái tóc dài đen nhánh, mặc một chiếc váy trắng mỏng manh, mắt buồn ngủ xuất hiện ở trong cửa, dưới làn váy, một đôi chân nhỏ trắng như tuyết, như ẩn như hiện, váy mỏng trước ngực, cũng bị kéo căng cực kỳ cao thẳng.
Trên dung nhan tuyệt mỹ không tỳ vết kia, không hề có chút son phấn nào, nhưng vẫn đẹp đến mức khiến người ta hít thở không thông.
Bị đôi mắt xinh đẹp mà lạnh như băng của nàng nhìn chằm chằm, Lạc Thanh Chu lập tức phục hồi tinh thần lại, vội vàng nói:
- Đại... Đại tiểu thư, Nhị tiểu thư lo lắng ngươi, cho nên… muốn thăm ngươi.
Tần đại tiểu thư lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn, vẫn chưa nói gì.
Lạc Thanh Chu sợ nàng lại bắt mình hát con lừa nhỏ, vội vàng buông tay Tần nhị tiểu thư ra, đi về phía hậu viện, nói:
- Các ngươi tán gẫu, ta đi xem Thiền Thiền.
Nói xong, bước nhanh ra hậu viện.
Vừa rồi vào hậu viện đã nghe được tiếng luyện kiếm của Thiền Thiền.
Dưới tàng cây cách đó không xa, một thiếu nữ mảnh khảnh mặc quần áo màu xanh biếc, cầm trong tay một thanh bảo kiếm đang múa.
Động tác nhẹ nhàng, tựa như một con bướm đang nhảy múa. Nhưng kiếm trong tay lại cực kỳ sắc bén, làm cho người ta sợ hãi.
Mặc dù Lạc Thanh Chu hiện giờ đã thăng cấp đến cảnh giới Đại Tông Sư, giờ phút này nhìn kiếm chiêu của nàng cùng kiếm khí phóng thích, cũng nhịn không được mà rung động.
Kiếm pháp của Thiền Thiền càng ngày càng lợi hại.
Lúc trước mới quen biết nàng, kiếm pháp của nàng tuy rằng lợi hại, nhưng ngay cả kiếm khí cũng không có, nàng thậm chí không tu luyện nội lực.
Hiện giờ, nội lực, kiếm khí của nàng đều hòa làm một thể với kiếm chiêu trong tay, thậm chí cơ thể của nàng.
Cho dù là sư thúc, chỉ sợ cũng không ngăn cản được.
Nha đầu này giống như chính là vì kiếm mà sinh ra, thiên phú cao kỳ lạ.
Lạc Thanh Chu đi tới, đột nhiên lấy ra Hắc Bạch kiếm của mình, thân ảnh chợt lóe, đâm về phía nàng.
Thiếu nữ đang múa kiếm, cơ hồ không có bất kỳ dừng lại nào, giống như chiêu tiếp theo chính là muốn đâm về phía hắn, cổ tay nhoáng lên một cái, mũi bảo kiếm trong tay, đã chính xác đâm vào mũi kiếm của hắn.
Hai người chống mũi kiếm, ánh mắt đối diện nhau.
Lạc Thanh Chu nhíu mày, nhìn đôi mắt đen nhánh thuần khiết cùng gương mặt ngây ngô thanh lệ của nàng, thấp giọng nói:
- Thiền Thiền, nếu ngươi đánh thắng ta, đêm nay ta sẽ làm con lừa nhỏ cho ngươi.
Khi Hạ Thiền luyện kiếm, khuôn mặt lạnh như băng, giống như thanh kiếm trong tay nàng, nghe vậy biểu tình không thay đổi, vẫn lạnh như băng nói:
- Thua, thì sao?
Lạc Thanh Chu nói:
- Nếu ngươi thua, đương nhiên là ngươi làm con lừa nhỏ cho ta. Hơn nữa còn là... Cái loại đuôi ngựa, đuôi ngựa ấy, thế nào?
Ầm.
Hạ Thiền không trả lời, đột nhiên một kiếm đâm về phía hắn.
- Ngươi làm, con lừa nhỏ.
Nàng lạnh lùng nói, cả người cùng kiếm đột nhiên hóa thành một đạo kiếm ảnh, đâm về phía hắn.
Vào ban đêm, yên tĩnh và im ắng.
Trong sân sau Tần phủ, hai thân ảnh tay trong tay, ngọt ngào tản bộ trên đường hoa.