- Bạch viện trưởng, sau khi ta trở về, nhất định sẽ triệu tập tất cả đệ tử tông môn, bất luận nam nữ già trẻ, đều chuẩn bị vì nước mà chiến.
- Nếu bọn họ dám đến, chúng ta cũng dám nghênh chiến.
- Mặc dù máu tươi nhuộm đỏ mặt đất, mặc dù thi cốt chất đầy núi non, chúng ta cũng không tiếc! Tuyệt đối không thể để cho quân xâm lược chà đạp một tấc sông núi của Đại Viêm ta.
Mọi người cùng cừu địch căm hận, ý chí chiến đấu dâng trận.
Vào buổi tối.
Phi kiếm dừng lại ở vùng ngoại ô của kinh thành.
Mọi người đều cáo từ rời đi.
Bạch Y Sơn bị thương rất nặng, không thể tiễn đưa từng người một, sau khi cáo từ, trước tiên mang theo Nam Cung Hỏa Nguyệt trở về hoàng thành, sau đó một mình trở về dưỡng thương.
Nguyệt Dao cũng một mình rời đi.
Lạc Thanh Chu thì cùng sư thúc trở lại Lăng Tiêu tông.
Sau khi chắc chắn sư thúc không có gì đáng ngại, lại trò chuyện với lão tổ và sư phụ trong chốc lát, liền cáo từ rời đi.
Tuy hắn thăng cấp đến cảnh giới Đại Tông Sư, nhưng còn cần tiếp tục dựa vào linh quáng chi tâm tu luyện.
Hiện giờ tình thế Đại Viêm nguy hiểm, hắn đương nhiên không thể lười biếng.
Từ ngày cùng Nữ đế thành thân, sử dụng linh quáng chi tâm tu luyện, vận mệnh của hắn đã gắn chặt với vận mệnh Đại Viêm.
Hắn nhất định phải tiếp tục cố gắng tu luyện, bảo vệ Đại Viêm! Bảo vệ nhà hắn.
Sau khi vào nội thành.
Hắn trở về Tần phủ trước.
Mặc dù thời gian rời khỏi nhà không dài, nhưng đã trải qua một loạt các sự việc ly kỳ.
Lúc này, hắn cực kỳ nhớ hương vị gia đình.
Cho dù là chiến sĩ dũng cảm không sợ hãi, cũng cần sự an ủi của gia đình.
Lặng lẽ trở lại Mai Hương Uyển.
Đình viện trống rỗng, trong phòng cũng yên tĩnh không tiếng động, tựa hồ không có người ở nhà.
Nhưng trong phòng Tiểu Điệp, hiển nhiên có người.
Hắn lặng lẽ đi đến cửa phòng, nghiêng tai nghe một chút, mới nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra.
Tiểu Điệp đang đứng một mình trước gương, thử một bộ y phục giống như vừa mới làm, thân thể nhỏ nhắn tuyết trắng, lồi lõm rõ ràng, đã phát triển hoàn mỹ.
- Ai?
Tiểu nha đầu đột nhiên nghe được tiếng mở cửa, cuống quít ôm ngực, xoay người nhìn lại.
Trong nhà ngoại trừ Thu nhi và Châu nhi đột nhiên ra vào, đương nhiên sẽ không có người khác, cho nên thật ra nàng cũng không quá kinh hoảng.
Sau khi nhìn thấy là công tử nhà mình, nàng cười ngọt ngào, nói:
- Công tử, sao người lại đột nhiên trở về, còn tưởng rằng Châu Nhi đến phá chứ.
Nói xong, nàng lại tiếp tục nhìn vào gương thử.
Lúc trước nàng ở trước mặt Lạc Thanh Chu, còn thể hiện chút thẹn thùng, nhưng hiện tại lại trở nên tự nhiên hơn nhiều.
Dù sao hai người sớm chiều ở chung với nhau lâu như vậy.
- Mới làm sao?
Lạc Thanh Chu đi tới phía sau nàng, nhìn kỹ, đưa tay giúp nàng buộc dải lụa phía sau.
Tiểu Điệp nhìn vào gương nói:
- Ừ, công tử cảm thấy thế nào?
Lạc Thanh Chu giúp nàng buộc lại, lại nhìn thoáng qua gương, nói:
- Đơn giản, loa qua quá, ai thiết kế?
Tiểu Điệp phụt cười, quay đầu nói:
- Là phu nhân thiết kế. Công tử dùng câu cửa miệng của phu nhân chửi bới phu nhân, lá gan thật lớn.
Lạc Thanh Chu lại đưa tay giúp nàng cởi ra, nói:
- Cái này gọi là chửi bới sao? Điều này được gọi là sự thật. Chuyện kinh doanh của cửa hàng gần đây thế nào rồi?
Tiểu Điệp nhu thuận dựa vào trong ngực hắn, nói:
- Làm ăn rất tốt, đơn đặt hàng rất nhiều, đến mức làm không xuể nữa.
- Nhận ít đơn đặt hàng, chất lượng phải tốt. Không thể lấy số lượng, không có chất lượng.
- Ừm, Tiểu Đào tỷ tỷ cũng nói như vậy.
Lạc Thanh Chu cầm hai tay, nghe vậy sửng sốt:
- Tiểu Đào? Nói đi cũng phải nói lại, ta vẫn chưa gặp nàng?
Tiểu Điệp xoay người cười nói:
- Công tử rất muốn gặp Tiểu Đào tỷ tỷ sao? Vậy ngày mai nô tỳ dẫn công tử đi có được không? Dáng người Tiểu Đào tỷ tỷ rất tốt, hơn nữa cực kỳ thông minh, còn vô cùng xinh đẹp, công tử nhất định sẽ thích.
Tiểu nha đầu xoay người, khẽ run rẩy.
Lạc Thanh Chu cúi đầu cắn, hàm hồ không rõ nói:
- Hơn nữa, ngày mai chưa chắc đã có thời igan.
Thân thể tiểu nha đầu cứng đờ, liền không nói gì nữa.
- Đúng rồi, Nhị tiểu thư đâu?
- Đi... Đến chỗ đại tiểu thư, vừa mới đi.
- À.
- Ừ...
Khi trời sắp tối.
Lạc Thanh Chu ra khỏi tiểu viện, đi tới Linh Thiền Nguyệt Cung cách vách.
Trong tiểu viện, đang truyền đến tiếng nói chuyện của Bách Linh cùng Tần nhị tiểu thư.
Lạc Thanh Chu đưa tay gõ cửa.
Âm thanh bên trong dừng lại.
Âm thanh thanh thúy của Bách Linh vang lên:
- Ai? Nhị tiểu thư, chắc chắn là kẻ xấu nào đang gõ cửa.
Két.
Cửa viện mở ra, Thu Nhi thò đầu ra.
Ánh mắt hai người liếc nhau một cái, Thu Nhi cười một tiếng, mắt ngọc mày ngài, mở cửa viện.
Lạc Thanh Chu vào tiểu viện.
Bách Linh mặc váy phấn, trong tay cầm một đóa hoa tươi nở rộ.