Ánh trăng trong sáng, gió đêm dịu dàng.
Hai người thấp giọng nói chuyện tình cảm, thân ảnh rất nhanh đã biến mất trong bụi hoa rậm rạp.
Lấy trời làm chăn, hoa làm giường.
Lạc Thanh Chu nằm trong bụi hoa, nhìn ánh trăng sáng trên bầu trời đêm, lại nhìn thiếu nữ xinh đẹp trong ngực, dịu dàng vuốt ve mái tóc của nàng, nói:
- Thiền Thiền, ngươi cảm thấy là cô gia nhà ngươi tốt hay tiểu thư nhà ngươi tốt?
Thiếu nữ trong ngực thấp giọng nói:
- Tiểu thư, tốt.
Lạc Thanh Chu bất mãn nói:
- Nàng ấy làm sao tốt chứ?
- Chỗ nào, cũng tốt.
- Vậy cô gia làm sao không tốt?
- Chỗ nào, cũng không tốt.
Lạc Thanh Chu nhéo nhéo cái mũi nhỏ của nàng, nói:
- Tiểu nha đầu không ngoan này. Cô gia chỗ nào không tốt với ngươi, ngươi nói xem.
- Hừ.
- Hừ cái gì hừ? Nói đi.
- Không.
- Là không muốn nói, hay căn bản là nói không được?
- Không muốn, nói.
- Hừ, không muốn nói, vậy thì bắt đầu đi, con lừa nhỏ.
- Ngươi, thua.
- Cho nên, cô gia bây giờ không phải chuẩn bị làm con lừa nhỏ cho ngươi sao? Ngươi có thể ngồi dậy. Nhân tiện, nhớ buộc tóc lên.
- Không, ngươi, ngươi là, con lừa nhỏ... Ngươi buộc….
- Cô gia buộc rất xấu, Thiền Thiền buộc mới đáng yêu. Cô gia bất kể là nằm, hay là đứng, hay là quỳ, hoặc ngồi, đều thích nhìn.
- Ô...
- Mau buộc đi, đừng để cô gia tức giận. Nếu cô gia tức giận, đợi lát nữa cho ngươi đẹp mắt.
- Ô ô...
- Buộc.
Dưới ánh trăng, thiếu nữ bĩu môi nhỏ nhắn, nhưng không phản kháng nữa. Nàng cúi đầu, lông mi rũ xuống, cắn môi, trên má nhuộm một tầng đỏ ửng, ngượng ngùng lấy ra sợi dây đỏ đã sớm chuẩn bị từ trước...
- Thiền Thiền thật đáng yêu...
Lạc Thanh Chu nhìn bộ dáng thẹn thùng đáng yêu của nàng, trong lòng không khỏi rung động, đứng dậy ôm nàng vào trong ngực, hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của nàng...
Linh Thiền Nguyệt Cung.
Trong phòng, thiếu nữ mặc váy trắng như tuyết, đang ôm hai đầu gối, yên lặng ngồi ở góc giường.
Mái tóc đen nhánh mềm mại, từ vai thơm buông xuống, rơi xuống dưới làn váy mềm mại, càng tôn lên vẻ tuyết trắng mê người của đôi chân ngọc xinh đẹp kiều mỹ dưới làn váy.
Trên dung nhan tuyệt mỹ không tỳ vết kia, giống như vẫn không có bất kỳ biểu tình gì. Giống như con bướm vỗ cánh, lông mi dài nhẹ nhàng lấp lánh, cùng với đôi mắt xinh đẹp mà thuần khiết kia, biểu lộ cảm xúc lúc này của nàng hoàn toàn không hề bình tĩnh.
- Hắn... Hắn không suy nghĩ cho người khác một chút sao? Cặn bã...
Phòng bên cạnh.
Trước bàn, tiểu Bách Linh mặc váy phấn, đang bĩu môi nhỏ nhắn, trong tay cầm bình thuốc, đang tức giận quấy thuốc.
- Cô gia thối, cô gia xấu, vừa trở về đã uy hiếp người ta, bắt người ta luyện dược cho hắn. Người ta mới không sợ ngươi, có bản lĩnh ngươi đến đây, mỗi lần đều chỉ dám nói ngoài miệng, hại người ta chờ ngươi hơn nửa đêm, hừ... Đáng ghét.
- Quấy! Ta quấy! Quấy chết cô gia xấu xa nói chuyện không giữ lời.
Trong bình thuốc, dùng sức không ngừng, phốc phốc rung động, nước hoa bắn tung tóe.
Tiểu Bách Linh càng quấy càng tức giận.
Rạng sáng.
Bên ngoài đột nhiên vang lên một trận tiếng bước chân rất nhỏ.
Bách Linh lập tức đứng dậy, nhìn qua khe hở trước cửa phòng, đột nhiên mở miệng nói:
- Thiền Thiền, ngươi đi đâu vậy?
Hạ Thiền không trả lời, cúi đầu, chạy vào phòng mình, sau đó khóa cửa phòng lại.
Bách Linh giật giật cái mũi.
“ A” một tiếng. Lập tức, sắc mặt nàng đại biến, chạy ra cửa, đi đến phía sau hoa viên.
Một lát sau.
Trong sân hoa đột nhiên truyền đến một trận tiếng khóc thương tâm muốn chết:
- Ô ô, hoa của ta...
- Cô gia thối, cô gia xấu, cô gia háo sắc, Tiểu Bách Linh không tha thứ cho ngươi.
Lạc Thanh Chu trở lại Mai Hương uyển, trực tiếp cởi áo, tắm nước mát bên cạnh giếng nước của tiểu viện.
Châu Nhi vốn đang ở trong tiểu viện luyện tập phi đao, thấy vậy cuống quít trốn vào trong phòng.
Thu Nhi rất nhanh đi ra, trong tay còn cầm khăn mặt, rất tự nhiên đi đến bên cạnh giếng nói:
- Cô gia, nước giếng rất lạnh, nô tỳ nấu nước giúp ngài.
Lạc Thanh Chu nhìn thoáng qua nàng nói:
- Không cần, ta không sợ lạnh, như vậy rất tiện.
Thu Nhi nhìn thân thể cường tráng của hắn, nhẹ giọng nói:
- Cần nô tỳ giúp ngài chà lưng không?
Lạc Thanh Chu trực tiếp đổ chậu nước lên người, lau mặt nói:
- Đã rửa sạch rồi.
Thu Nhi vội vàng đi tới gần, dùng khăn mặt giúp hắn lau vết nước trên người.
Lạc Thanh Chu nhìn nàng nói:
- Đã trễ như vậy, sao ngươi còn chưa ngủ?
Sau đó lại cười nói:
- Không phải cố tình chờ cô gia chứ?
Thu Nhi dừng lại, thản nhiên cười, nửa đùa nửa thật dí dỏm nói:
- Đúng vậy, nô tỳ đang chờ cô gia đấy. Đáng tiếc, chỉ sợ cô gia... Muốn đi ngủ, phải không?
Nói xong, lại cười giúp hắn lau sạch.
Lạc Thanh Chu nhìn bộ váy vàng này, tiểu nha đầu xinh đẹp động lòng người, không khỏi nhướng mày:
- Thu Nhi, ngươi quá coi thường cô gia.