Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 2580 - Chiến đấu vì đất nước! Bến cảng của những người lính (1)




- Ngoài mặt bọn họ đương nhiên không dám, nhưng sau lưng thì sao?

- Đúng vậy, lúc trước bọn họ sau lưng đã làm không ít chuyện đê tiện vô sỉ.

Người của ngũ đại môn phái, đều có chút lo lắng.

Bạch Y Sơn ngồi ở một bên, vừa nghỉ ngơi vừa nghe, ngẫu nhiên sẽ nói một hai câu.

Nam Cung Hỏa Nguyệt thì ngồi ở một bên, lông mày nhíu lại, không nói một lời.

Hậu quả của chuyện này, chỉ sợ sẽ rất nghiêm trọng.

Nhưng tình huống tối hôm qua, không phải ngươi chết, chính là ta chết, chắc chắn không thể hạ thủ lưu tình.

Bạch Y Sơn trầm mặc một lát, mở miệng nói:

- Trước tiên bệ hạ cứ điều quân đội tám ngàn võ giả Nguyệt Ảnh trở về, đặt ở hoàng thành, phòng ngừa vạn nhất. Hoàng thành còn có sáu ngàn ngự lâm quân, hơn nữa tám ngàn quân đội trải qua sinh tử tôi luyện trên chiến trường, cùng với mấy vạn tướng sĩ xung quanh kinh thành, mặc dù đối phương xâm phạm, cũng có lực đánh một trận.

Nam Cung Hỏa Nguyệt gật gật đầu, trực tiếp lấy ra bảo điệp đưa tin, gửi mệnh lệnh.

Ánh mắt Bạch Y Sơn lại nhìn về phía Ninh Viễn đại sư của Kim Thiền tự, nói:

- Ngộ Không đại sư của quý tự, còn chưa xuất quan?

Ninh Viễn đại sư chắp hai tay lại nói:

- A Di Đà Phật, nếu quốc gia gặp nạn, sư thúc tổ nhất định sẽ đi ra.

Ánh mắt Bạch Y Sơn lại nhìn về phía Vân Thượng đạo nhân Thanh Vân Quan, nói:

- Chu Yếm kia, tính tình có bớt chút nào không?

Vân Thượng đạo nhân thở dài một hơi, nói:

- Vẫn nóng nảy như trước, nhưng...

Hắn nhìn mọi người Lăng Tiêu Tông đối diện liếc mắt một cái, mỉm cười nói:

- Có một vị công tử, lại có thể thoải mái trao đổi với Chu Yếm, hơn nữa còn đã xưng huynh gọi đệ cùng Chu Yếm tiền bối, thậm chí Chu Yếm tiền bối còn rất nghe lời hắn. Nếu thả Chu Yếm ra, không thể thiếu sự nhờ vả của vị công tử kia.

- Ồ?

Vừa nghe lời này, những người khác đều kinh ngạc cùng tò mò.

Ánh mắt Bạch Y Sơn giật giật, vẫn không hỏi thêm, gật gật đầu nói:

- Vậy phiền Vân Thượng quan chủ trở về trước, thăm dò ý kiến.

Vân Thượng nói:

- Hẳn là không thành vấn đề.

Ánh mắt Bạch Y Sơn nhìn về phía Mã Trần Tử phái Hoa Sơn, đang muốn nói chuyện thì trên mặt đột nhiên dâng lên một vệt máu, khí huyết trong cơ thể rung động, đột nhiên “phụt” một tiếng, lại phun ra một ngụm máu tươi.

Lập tức, sắc mặt hắn tái nhợt như tờ giấy.

- Bạch viện trưởng.

- Mau, mau về phòng nghỉ ngơi đi, chuyện này chờ thương thế của Bạch viện trưởng tốt lên rồi bàn tiếp.

Mọi người cuống quít đứng dậy khuyên bảo.

Bạch Y Sơn khoát tay áo, ổn định khí huyết trong cơ thể, thở dài một hơi nói:

- Lần này Bạch mỗ bị thương, chỉ sợ không có thời gian mấy tháng sẽ không tốt được. Nhưng chuyện này, sắp xảy ra, nếu không chuẩn bị tốt, chỉ sợ toàn bộ Đại Viêm đều có nguy cơ sụp đổ...

Trong lòng mọi người đều trầm xuống.

- Đối phương vừa rồi ký kết khế ước với Đại Viêm ta, hơn nữa là ký kết trước mặt hai đại tiên tông khác cùng người tu luyện thiên hạ, ngoài mặt đương nhiên không dám mạo hiểm thiên hạ lớn không thao mà đột nhiên tấn công Đại Viêm ta...

- Nhưng đối phương khẳng định nuốt không trôi cục tức này, hoặc âm thầm tự mình động thủ, hoặc âm thầm sai khiến tông môn khác hoặc quốc gia khác động thủ với Đại Viêm ta...

- Dựa vào thế lực của Phiêu Miểu Tiên Tông bọn họ, có rất nhiều người còn cường đại hơn cả Đại Viêm chúng ta...

- Cho nên trong khoảng thời gian này, tất cả mọi người phải cực kỳ cảnh giác, tạm thời đốc thúc đệ tử môn hạ, không thể ra ngoài, biên cảnh cần thường xuyên phái người tuần tra...

Lần bàn luận này kéo dài từ sáng sớm đến chiều tối.

Trong lòng tất cả mọi người đều nặng nề, lo lắng.

Dù sao đối phương là một trong tam đại tiên tông Cửu Châu đại lục, chưa nói đến chỉ riêng thực lực bản thân bọn họ đã không cách nào chống lại, cho dù những quốc gia và tông môn mà người ta khống chế kia, cũng không phải bọn họ có thể so sánh.

Nhưng ngay cả như vậy, họ chỉ có thể dũng cảm đối đầu với bọn hắn.

Đối mặt với sự xâm lược, ngoài việc dũng cảm chiến đấu, ngoài việc đánh bại đối phương, có thể làm gì?

Đầu hàng? Tuyệt đối không thể nào.

Thân là tu luyện giả Đại Viêm, bọn họ tuyệt đối không thể nào đầu hàng. Bởi vì bọn họ biết, một khi đầu hàng, toàn bộ tu luyện giả cùng dân chúng Đại Viêm, đều sẽ lâm vào vận mệnh bị nô dịch trong nước sôi lửa bỏng.

Toàn bộ Đại Viêm, sẽ danh tồn thực vong, không còn tồn tại.

Cho nên, bọn họ nhất định phải chiến đấu.

Một trận chiến sinh tử tồn vong ở biên cảnh, không có bất kỳ tông môn cùng thế lực nào coi trọng bọn họ, nhưng bọn họ không phải vẫn thắng như cũ sao?

Vì vậy, miễn là họ đoàn kết, vậy vẫn có một cơ hội.

Văn khí Đại Viêm hồi phục, là dấu hiệu quốc gia sẽ hưng thịnh. Bọn họ tuyệt đối không thể để cho bầu trời xanh biếc này bị mây đen bao phủ.