- Nếu thật sự sợ hãi, vậy đi theo phía sau ta, hai người chúng ta liên thủ, đương nhiên sẽ không sợ hắn nữa.
Sắc mặt Chu Ngọc Phong trắng bệch run rẩy:
- Nhưng, ta vẫn sợ...
- Đồ vô dụng.
Trương Vạn Nhất khinh bỉ:
- Thật không biết ngươi xếp thứ sáu trong bảng tinh anh bằng cách nào, mất mặt.
Chu Ngọc Phong buồn bã nói:
- Năm người mà tiểu tử kia giết đều nằm trong mấy hạng đầu bảng tinh anh, ngay cả hạng tư cùng hạng hai cũng bị hắn hủy thi diệt hồn, ta chỉ đứng thứ sáu, thì tính là cái gì...
Lúc này, phi kiếm phía trước tựa hồ đột nhiên phát hiện bọn họ, lập tức bay về phía sơn mạch phía dưới.
- Đuổi theo.
Ngụy Vô Thường lập tức sai phi kiếm đi theo.
Nếu đã bại lộ, vậy thì không cần che dấu nữa, tốc chiến tốc thắng.
- Mọi người nghe cho kỹ, lát nữa các ngươi đi theo phía sau mấy người chúng ta, không thể rời đi quá xa, cũng không cần truy kích người chạy trốn. Đợi chúng ta giết Bạch Y Sơn cùng thành viên chủ yếu, đương nhiên sẽ truy kích.
- Chúng ta đã tổn thất quá nhiều đệ tử ưu tú, không thể tổn thất nữa.
- Lần này lão phu mang theo mấy người đi ra, phải mang theo từng người đó trở về, nếu không sẽ không thể nào giải thích với đại trưởng lão! Mọi người nghe rõ không?
Hai mươi đệ tử trẻ tuổi, đều có sát khí đằng đằng, đồng thanh nói:
- Tuân lệnh.
- A, bọn họ đáp xuống ngọn núi phía dưới.
- Hừ, bọn họ hẳn biết trốn không thoát, có lẽ muốn nhìn chúng ta là ai, lại ứng đối. Mọi người đều đeo mặt nạ, không thể để cho bất cứ ai nhìn thấy mặt.
Ngụy Vô Thường lớn tiếng phân phó một tiếng, lập tức sai phi kiếm xông xuống.
Trên phi kiếm, tất cả mọi người đều là sát khí đằng đằng.
Lúc này, âm thanh của Bạch Y Sơn từ đỉnh núi phía dưới truyền đến:
- Các hạ là ai, vì sao theo dõi tại hạ?
Ngụy Vô Thường cười lạnh một tiếng, cũng không trả lời, hàn mang trong tay chợt lóe, xuất hiện một thanh bảo kiếm, hàn mang trong mắt lóe lên.
Phi kiếm chở đoàn người, nhanh như chớp, bắn nhanh xuống ngọn núi phía dưới.
Đang muốn hạ xuống, một thân ảnh đột nhiên từ trên phi kiếm nhảy ra ngoài.
Mọi người sửng sốt, quay đầu nhìn lại.
Đệ tử tên Chu Ngọc Phong kia, giẫm lên phi kiếm của mình, lảo đảo, ôm bụng, vẻ mặt thống khổ nói:
- Các vị sư bá sư thúc, đệ tử hình như đau bụng... Đệ tử muốn đi giải quyết một chút, sau đó sẽ đến giúp các ngài giết người...
- Đồ phế vật.
Chu Viễn Sơn nhất thời nhịn không được chửi ầm lên.
Khóe miệng của những người khác cũng đều giật giật.
Nhưng giờ này khắc này, đã không cho phép bọn họ suy nghĩ nhiều.
Phi kiếm “ầm” một tiếng, rơi xuống mặt đất.
Ngụy Vô Thường cầm bảo kiếm trong tay, nhảy xuống phi kiếm, nhìn về phía người trung niên mặc nho bào trắng như tuyết đối diện, lại nhìn về phía sau hắn.
Phía sau Bạch Y Sơn, chỉ có một thiếu nữ váy trắng khí chất lạnh như băng.
Những người khác, đều không biết tung tích.
Ngụy Vô Thường sửng sốt một chút, trong ánh mắt lộ ra vẻ hồ nghi, nhìn về bốn phía.
Nhưng bốn phía trống rỗng, yên tĩnh không tiếng động, vẫn không tìm được người tu luyện khác của Đại Viêm.
Trong lòng hắn đột nhiên “lộp bộp” một tiếng, cảm giác có chút không đúng.
Nhưng lúc này, mũi tên đã ở trên dây, không thể không bắn.
- Giết hắn trước.
Chu Viễn Sơn là người đầu tiên xông lên.
Những người khác, cũng đều đi theo phía sau, vọt tới.
Thân ảnh Bạch Y Sơn chợt lóe, lướt về phía sau, lập tức giẫm lên phi kiếm, bắn nhanh mà đi.
Ngụy Vô Thường đang muốn ngự kiếm đuổi theo, đột nhiên cảm thấy một cỗ khí tức ba động đáng sợ đánh úp lại, lập tức, trên đỉnh đầu đột nhiên lóe lên hào quang, xuất hiện một đạo quang tráo, lại giống như một cái chén lớn, phong toả toàn bộ đỉnh núi cùng với bọn họ ở bên trong.
- Trận pháp.
Hắn lập tức phản ứng lại, sắc mặt biến đổi, thân ảnh chợt lóe, nắm bảo kiếm xông lên, đột nhiên một kiếm chém về phía màn hào quang trên đỉnh đầu.
Lực lượng Quy Nhất cảnh cộng thêm lực lượng của bảo kiếm, cường đại vô cùng, nhưng bổ trảm ở trên đạo quang tráo nhìn mỏng như cánh ve, nhưng lại không hề có dấu vết.
Thấy một màn này, trong lòng hắn trầm xuống.
Nhưng hắn không hoảng loạn.
Chỉ là trận pháp mà thôi, há có thể vây khốn bọn họ?
Mà lúc này Bạch Y Sơn, đã ra khỏi màn hào quang, cũng không quay đầu lại bay về phía xa xa.
Nữ tử váy trắng khí chất lạnh như băng kia, cũng đột nhiên biến mất.
- Phá trận trước.
Ngụy Vô Thường giơ bảo kiếm trong tay lên, bắt đầu tích lũy lực lượng.
Những tên trưởng lão khác, cũng đều xuất ra vũ khí của mình, trực tiếp bắt đầu dùng vũ lực phá trận.
Chu Viễn Sơn trực tiếp bay lên giữa không trung, “oanh” một quyền hướng hào quang phía trên đánh tới.
Đúng lúc này, đột nhiên có người phát hiện bầu trời trên cao, tựa hồ có chút không đúng.
Trên đỉnh ngọn núi này, cả bầu trời, đột nhiên mây đen dày đặc, đồng thời, một vòng xoáy màu đen khổng lồ, đột nhiên xuất hiện trong những đám mây quay cuồng.