Roẹt.
Trong vòng xoáy màu đen khổng lồ, tựa hồ có sấm sét sáng lên.
Một cỗ khí tức khủng bố, đột nhiên hướng bao phủ cả ngọn núi.
- Thiên… thiên lôi?
Ngụy Vô Thường nắm bảo kiếm lóe ra hào quang, ngẩng đầu nhìn một màn trên bầu trời đêm, vẻ mặt ngạc nhiên.
Những người khác cũng hoảng loạn.
- Thiên Lôi.
- Thiên lôi sắp rơi xuống đây.
Những đệ tử trẻ tuổi kia, cảm nhận được cỗ khí tức khủng bố hủy thiên diệt địa này, sắc mặt đại biến.
Bọn họ đều chủ tu thần hồn, nên sợ thiên lôi hơn người khác.
Lúc này nhìn thấy hình ảnh kinh khủng này, cùng cảm thụ được cỗ khí tức thiên lôi khủng bố này, đương nhiên một đám thần hồn run rẩy, bị dọa không nhẹ.
Trong khi đó.
Ở bên ngoài màn hào quang cách đó không xa, Chu Ngọc Phong lâm trận chạy trốn, vốn trong lòng còn đang do dự giãy dụa, có muốn đuổi theo hay không, giờ phút này nhìn thấy một màn khủng bố này, nhất thời bị dọa hồn bay phách tán, xoay người ngự kiếm chạy trốn.
Chạy thẳng đến mấy dặm, hắn đứng ở đỉnh núi bên kia, sắc mặt trắng bệch, kinh hồn sợ hãi nhìn nơi này, trong miệng run giọng nói:
- Quả nhiên... Quả nhiên... Ta đã nói, tiểu tử đó... Rất nham hiểm.
Oanh.
Đúng lúc này, một tiếng sấm kêu, hắn sợ tới mức cả người run lên.
Hắn sợ hãi nhìn lên.
Trên bầu trời, trong vòng xoáy màu đen khổng lồ, đột nhiên bay ra một lôi điện màu tím to lớn, trong nháy mắt xuyên qua lỗ hổng vừa mở trên màn hào quang trên đỉnh núi bên kia, rơi xuống mọi người ở trên đỉnh núi.
- A——
Một tiếng kêu thảm thiết thê lương từ đỉnh núi bên kia truyền đến.
Âm thanh rất quen thuộc, là tiếng kêu thảm thiết của Trương Vạn Nhất sư huynh.
Hai chân Chu Ngọc Phong mềm nhũn, bị doạ đến mức tè dầm, sắc mặt trắng bệch, toàn thân run rẩy nói:
- Xong rồi. Xong rồi... Trương sư huynh, vì sao lại không nghe ta.
Theo một hướng khác.
Cách ngọn núi bị thiên lôi bao phủ bảy tám dặm, trên một ngọn núi khác, Bạch Y Sơn và ngũ đại tông môn tu luyện giả khác Đại Viêm, đều đang đứng ở nơi đó, vẻ mặt khiếp sợ nhìn thiên lôi dị tượng trên bầu trời.
Oanh! Ầm ầm! Ầm ầm.
Đột nhiên, càng nhiều lôi điện gầm thét, từ trong vòng xoáy màu đen khổng lồ bay ra, giống như từng con cự long dữ tợn, nhào về phía ngọn núi kia.
Sắc mặt mọi người đều biến đổi.
- Thiên Lôi này… Phi Dương có thể chịu đựng được không?
Tử Hà tiên tử thần thái sáng láng, vẻ mặt kiêu ngạo:
- Đương nhiên. Đối với hắn, đơn giản như ăn cơm.
Khóe miệng mọi người co giật.
Thiên Lôi...
Như ăn cơm...
- Vậy Nguyệt Dao cô nương đâu? Cũng có thể chịu đựng được?
Tử Hà tiên tử nghe vậy sửng sốt, suy nghĩ lôi kiếp lần đó trong động phủ của nàng, thốt ra nói:
- Đương nhiên, Phi Dương ôm nàng là được rồi, hoặc là ở trên nàng. Lúc trước Phi Dương tu luyện ở động phủ của ta cũng gặp lôi kiếp, hắn cũng ở trên ta...
Nàng đột nhiên dừng lại.
Lúc này, tất cả mọi người đều yên tĩnh không tiếng động, ánh mắt cổ quái đều nhìn về phía nàng.
Bao gồm Nữ đế Đại Viêm, cùng với lão tổ nhà nàng.
- Ầm ầm.
Trên bầu trời đêm, sấm sét vang lên không ngừng.
Trong vòng xoáy màu đen khổng lồ kia lại xuất hiện càng nhiều lôi điện thô to rậm rạp, bổ xuống ngọn núi kia.
Trong nháy mắt, cả ngọn núi đều chìm trong lôi hải khủng bố.
Phía trên màn hào quang trận pháp xuất hiện lỗ hổng, dường như chuyên môn vì những thứ lôi điện này mở cửa.
Nhưng người trên đỉnh núi, không ai dám nghênh đón sấm sét mà lên.
Bởi vì một gã trưởng lão trong đó, sau khi phát hiện lỗ hổng phía trên, lập tức bay lên giữa không trung, muốn từ lỗ hổng phía trên chạy trốn, nhưng trong nháy mắt đã bị một lôi điện màu tím đánh tan thành tro bụi, ngay cả một mảnh góc áo cũng không còn.
Những người khác bị dọa vỡ gan, đành phải theo mặt đất chạy về bốn phía xung quanh.
Quy Nhất cảnh thì như thế nào?
Chưa thăng cấp lên cảnh giới Lôi Kiếp, thân thể cùng thần hồn của bọn họ, ở dưới thiên lôi, vẫn yếu ớt không chịu nổi.
Huống chi, lần này cũng không phải là thiên lôi bình thường.
Lôi kiếp ba màu, cái sau còn lớn hơn cái trước, uy lực càng ngày càng mạnh, số lượng cũng càng ngày càng nhiều, mặc dù là tu sĩ Lôi Kiếp đến, cũng phải mất một lớp da, huống chi là bọn họ.
Một khắc trước mấy người Chu Viễn Sơn còn đằng đằng sát khí, nhe răng cười dữ tợn, giờ khắc này, chỉ còn lại vẻ mặt hoảng sợ, hốt hoảng chạy trối chết.
- A——
Lại một tiếng kêu thảm thiết.
Trong đó một lão giả Quy Nhất sơ kỳ, trực tiếp bị một đạo lôi điện màu đen đánh trúng, hóa thành hư vô.
Hơn hai mươi đệ tử trẻ tuổi, trong nháy mắt, cũng chỉ còn lại có bảy tám người.
Ngụy Vô Thường cầm bảo kiếm trong tay, chạy đến bên vách núi, miệng rống giận, điên cuồng chém màn hào quang phía trước.
Chu Viễn Sơn cùng hai tên trưởng lão khác cũng đang liều mạng công kích hào quang.