Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 2574 - Hủy ước đi diệt môn, lôi kiếp một nồi hầm (1)




Mọi người lập tức đi theo.

Sắc mặt Nhạc Dương Lâu tái nhợt đi ra, đỡ lan can nói:

- Ngụy sư đệ, nếu giết Bạch Y Sơn, nhớ mang những văn chương trên người hắn về. Văn khí Đại Viêm hồi phục, hẳn là có liên quan đến những bài viết mới xuất thế của hắn.

Ngụy Vô Thường gật gật đầu, nói:

- Được.

Chu Viễn Sơn thì nhe răng cười nói:

- Nhạc Phong chủ không cần gấp gáp, chờ những người đó chết, Đại Viêm cũng hoàn toàn phế đi. Đến lúc đó văn khí đã hồi phục hay linh mạch kia, đương nhiên đều là của chúng ta. Chờ chúng ta nâng đỡ một con rối, quân đội võ giả của bọn họ, dân chúng, đương nhiên cũng đều là của chúng ta.

Nhạc Dương Lâu nhìn hắn một cái, không nói gì.

Tuy rằng sự thật là như thế, tuy rằng hắn từ lâu đã làm như vậy, nhưng trước mặt những đệ tử trẻ tuổi này nói, thân là trưởng bối, lại không cảm thấy khó xử?

Sắc mặt Công Dương Nham trầm xuống, quát:

- Chu sư đệ, không thể nói bậy! Hành động lần này của các ngươi, là báo thù cho đệ tử của Phiêu Miểu Tiên Tông ta, là đòi lại công đạo cho bọn họ, không phải vì cái khác.

Chu Viễn Sơn nhếch miệng, cúi đầu nói:

- Vâng, sư huynh.

- Đi thôi.

Ngụy Vô Thường đứng ở phía trước phi kiếm, thần niệm vừa động, phi kiếm “ầm” một tiếng, ẩn mình trong biển mây xa xa, biến mất không thấy.

Công Dương Nham cùng Nhạc Dương Lâu đứng ở mũi thuyền, nhìn nơi phi kiếm biến mất.

Một lúc lâu sau.

Công Dương Nham cau mày, đột nhiên nói:

- Trong lòng luôn có chút không yên tâm.

Nhạc Dương Lâu thu hồi ánh mắt, nhìn về phía hắn nói:

- Làm loại chuyện này, trong lòng đương nhiên sẽ không yên tâm. Nhưng sư huynh yên tâm, có Nguỵ trưởng lão bọn họ ở đây, sẽ không có vấn đề gì. Toàn bộ Đại Viêm, cũng chỉ có Bạch Y Sơn đột phá Quy Nhất cảnh.

Công Dương Nham đột nhiên thở dài một tiếng, nói:

- Không ngờ Phiêu Miểu Tiên Tông chúng ta, hôm nay lại rơi vào tình trạng này, thua không nổi, sau đó đánh lén... Chuyện này nếu để cho tông môn biết, để cho người khác bên ngoài biết, chỉ sợ... Ai...

Nhạc Dương Lâu trầm mặc một chút, nói:

- Sư huynh không cần cảm thấy xấu hổ bất an. Thế giới này chính là như vậy, cá lớn nuốt cá lớn, cường giả có lý. Với lòng nhân từ, tất sẽ bị đào thải. Chỉ là một Đại Viêm nho nhỏ, hôm nay để cho chúng ta ở tông môn thiên hạ mất hết thể diện, nếu như chúng không bị diệt, về sau những người phụ thuộc vào chúng ta, quốc gia và thế lực cung cấp cho chúng ta tài nguyên tu luyện, chỉ thêm xem thường chúng ta, sau đó nương nhờ tông môn khác...

- Chúng ta có thể nhân từ, khoan dung với người nhà, nhưng người ngoài, nhất định phải cứng rắn và tàn nhẫn. Nếu không, chúng khó có thể phục tùng, chúng ta càng khó có thể đứng vững.

Công Dương Nham trầm mặc một lúc lâu, khẽ gật đầu:

- Ngươi nói đúng.

Phi kiếm phá không mà đi.

Cách đó trăm dặm, cũng chỉ trong chốc lát.

Ngụy Vô Thường khống chế phi kiếm, nhanh như chớp, rất nhanh đã trở lại bầu trời biên cảnh Đại Viêm, đỉnh Cự Viên.

Hắn cúi đầu nhìn thoáng qua, lập tức lại thúc dục phi kiếm, đuổi theo về phía trước.

Trên đường đi không gặp bất cứ ai khác.

Tài nguyên tu luyện của Đại Viêm cằn cỗi, không mấy người có được phi thuyền.

Về phần phi kiếm, chỉ có tu sĩ Phân Thần cảnh hậu kỳ, mới có thể ngự kiếm phi hành, cũng chỉ có tu vi Hóa Thần Cảnh, mới có thể ngự kiếm bay lên trời cao, Đại Viêm lại có mấy tu sĩ Hóa Thần Cảnh?

Cho nên, một đường thông suốt không bị cản trở.

Rất nhanh, bọn họ đã nhìn thấy một thanh phi kiếm thật lớn đang phi hành dưới tầng mây phía trước.

Trên phi kiếm, còn có phòng.

Chính là phi kiếm của Bạch Y Sơn.

Tốc độ của thanh phi kiếm kia mặc dù thoạt nhìn cũng rất nhanh, nhưng so với bọn họ lại kém xa.

- Đuổi kịp.

Chu Viễn Sơn nắm chặt nắm tay, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm phi kiếm phía trước, trong miệng nhe răng cười nói:

- Lão phu đã không thể chờ đợi được nữa, muốn vặn đầu tiểu súc sinh kia.

Những đệ tử trẻ tuổi đứng ở phía sau, lập tức đều khẩn trương hẳn lên.

Chu Ngọc Phong nhìn phi kiếm phía trước, sắc mặt càng trắng bệch, lặng lẽ chạm vào Trương Vạn Nhất đứng bên cạnh, thấp giọng nói:

- Trương sư huynh, chúng ta thật sự phải lên sao?

Giờ phút này Trương Vạn Nhất đã khôi phục dũng khí, nói:

- Chu sư đệ không cần sợ, có mấy vị trưởng lão ở đây, chúng ta chỉ cần đi theo phía sau thu thập tàn cục là được. Thiếu niên kia có lợi hại hơn nữa, cũng chẳng qua là Đại Tông Sư mà thôi, sẽ có Chu trưởng lão đối phó hắn.

Vẻ mặt Chu Ngọc Phong vẫn e ngại như trước:

- Nhưng… nhưng hắn rất nham hiểm... Nói không chừng hắn cố ý trốn tránh, để đánh lén chúng ta?

Trương Vạn Nhất nhíu mày, quay đầu nhìn hắn nói:

- Tỷ thí lúc trước ngươi cũng nhìn, với tu vi của chúng ta, cho dù hắn đánh lén, nhưng cũng không thể hoàn toàn trong vòng mấy chiêu.