Vừa nghe lời này, tất cả mọi người đều nghi ngờ không hiểu mà nhìn hắn.
- Phi Dương, hiện giờ Bạch viện trưởng đã bị thương, đối phương nếu muốn tới, cũng không chỉ có những đệ tử kia, khẳng định còn có trưởng lão. Làm thế nào để chúng ta đối phó với bọn họ?
Trang Chi Nghiêm ngưng trọng nói.
Lạc Thanh Chu không trả lời, ánh mắt nhìn về phía thiếu nữ lạnh như băng đứng một mình cách đó không xa.
Ánh mắt Nguyệt Dao, cũng đang yên lặng nhìn hắn.
Giờ khắc này, Lạc Thanh Chu đột nhiên cảm thấy Nguyệt tỷ tỷ hoàn toàn không ở trong cùng một bầu không khí với hắn và những người ở đây.
Chẳng lẽ lúc trước nàng đã đoán được tình huống hiện tại, cho nên mới truyền thụ công pháp cho hắn, để hắn tạm thời ẩn đi lôi linh khí, tạm thời giấu thiên lôi?
Nếu đó là sự thật...
Nguyệt tỷ tỷ thông minh như vậy, vậy... Con gái nàng sinh ra, hẳn cũng sẽ rất thông minh nhỉ?
Ừm???
Lúc này, làm sao có thể suy nghĩ lung tung?
Giết địch quan trọng hơn.
- Con gái, không phải, Nguyệt Dao cô nương, ngươi lại đây một chút, chúng ta thương lượng vài chuyện...
Trăng sáng sao thưa.
Trên bầu trời đêm cách biên cảnh Đại Viêm mấy trăm dặm, phi thuyền của Phiêu Miểu Tiên Tông neo đậu trong tầng mây thật dày.
Một lát sau.
Một thân ảnh ngự kiếm mà đến, thấp giọng nói:
- Đều đi rồi.
- Mấy tên tu sĩ Nho đạo kia đâu?
- Tất cả đều đi rồi. Bạch Y Sơn bị trọng thương, có lẽ không muốn để cho người khác biết, muốn nhanh chóng trở về chữa thương...
- Quân đội Võ giả Đại Viêm đâu?
- Đã rời khỏi mặt đất.
- Vậy thì không có vấn đề gì, chúng ta trước tiên giết một đám người của Bạch Y Sơn, sau đó đi đuổi giết các môn phái khác. Với tốc độ của họ, chạy không xa.
- Ngụy sư huynh, ta cảm giác chuyện này, có quá đang không. Dù sao chúng ta vừa ký kết khế ước...
- Không cần phải nói nhiều. Thù này, chúng ta nhất định phải báo. Nếu hôm nay không rửa sạch sỉ nhục này, đám người chúng ta sau khi trở về, không có mặt mũi với người dưới, trong lòng nghẹn khuất sau này đều không thể tiến thêm một bước nữa, vậy mới là chuyện lớn. Hãy yên tâm, làm sạch sẽ một chút, không để lại bất kỳ bằng chứng. Mặc dù các tông môn khác hoài nghi, thì làm sao chứ? Bọn họ chẳng lẽ còn có thể vì Đại Viêm mà trở mặt thành thù với Phiêu Miểu Tiên Tông chúng ta?
Ngụy Vô Thường nói xong, liền đi vào trong phòng.
Trong đại sảnh, sáu trưởng lão của Phiêu Miểu Tiên Tông, một tên phong chủ, cùng với hơn hai mươi đệ tử tề tụ.
Ngụy Vô Thường nói nhanh chuyện vừa rồi.
Chu Viễn Sơn lập tức cắn răng nói:
- Đi! Lão phu đã chờ không kịp.
Công Dương Nham nhướng mày, nói:
- Chu sư đệ, yên tâm chớ nóng nảy. Với tốc độ bay của họ, chạy không xa.
Ngay sau đó, đôi mắt của hắn quét về phía những người khác trong hội trường và nói.
- Hành động này, chúng ta sẽ không ép buộc bất cứ ai. Ngoại trừ Nhạc Phong Chủ và Vương Diệu bị thương ra, những người khác, nếu không muốn đi, cứ việc nói.
Phòng yên tĩnh một lúc.
Nhạc Dương Lâu ngồi ở một bên đang nhắm mắt dưỡng thương, mở mắt ra nói:
- Công Dương sư huynh, ngươi không cần đi. Có mấy người Ngụy trưởng lão, mang theo đệ tử đi là được rồi, đối phương có Bạch Y Sơn đã bị thương, những người khác cũng không đáng sợ. Thiếu niên kia có lợi hại hơn nữa, cũng chỉ là tu vi Đại Tông Sư, tùy tiện một trưởng lão xuất thủ là có thể tiêu diệt hắn.
Ngụy Vô Thường cũng mở miệng nói:
- Nhạc Phong chủ nói đúng, giết gà dùng dao mổ trâu, sư huynh tiếp tục khống chế phi thuyền bay về phía trước là được, miễn cho người của Cửu Thiên Dao Đài và Bồng Lai Tiên Đảo đột nhiên trở về.
Những người khác cũng nói.
- Có chúng ta đi là đủ.
Công Dương Nham trầm ngâm một chút, gật đầu, ánh mắt nhìn về phía những đệ tử kia, hỏi:
- Có ai không muốn đi không? Không sao đâu, cứ nói.
Hơn hai mươi đệ tử trẻ tuổi, đều cúi đầu, không nói gì.
Lúc này, ai dám nói không đi?
Không thấy mấy trưởng lão kia đều dùng ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm sao?
Nếu thực sự không muốn bọn họ đi, vậy cũng sẽ không thảo luận về những điều này trực tiếp trước mặt họ.
Loại mánh khóe giết người diệt môn này, trước mặt bọn họ, ý đồ đã rất rõ ràng.
Giờ phút này ngay cả Chu Ngọc Phong muốn chui vào cẩu đạo đến cùng cũng cúi đầu, không dám lên tiếng.
- Đã như vậy, vậy thì xuất phát đi.
Công Dương Nham không nói nhiều nữa, trầm giọng hạ mệnh lệnh.
- Đều bịt mặt, đừng để người ta nhận ra. Chuyện này nếu tiết lộ ra ngoài, những người chúng ta, đều không cần trở về tông môn nữa.
Chu Viễn Sơn lập tức đeo mặt nạ, cười lạnh nói:
- Sư huynh yên tâm, người có thể nhìn thấy mặt chúng ta, đều không sống nổi qua đêm nay.
Ngụy Vô Thường lấy ra một thanh phi kiếm, rơi vào bên ngoài phi thuyền, nhanh chóng lớn lên.