Ông~.
Hắn nâng loan đao trong tay lên, cả người tắm rửa dưới đao mang màu vàng, tựa như thiên thần hạ phàm, tiện tay vung lên, hủy thiên diệt địa.
Đao mang màu vàng khổng lồ trong nháy mắt bao phủ Bạch Y Sơn ở bên trong.
Đao khí hóa thành lốc xoáy điên cuồng, xoay tròn, giương nanh múa vuốt, điên cuồng cắn nuốt trên chiến đài.
Giống như một con hung thú thô bạo thị sát, đã phát cuồng.
Những người tu luyện dưới đài đã không còn nhìn thấy bóng dáng văn sĩ tao nhã kia.
Mọi người Đại Viêm nắm chặt nắm tay.
Nhưng lúc này, trong cơn bão đao mang, đột nhiên sáng lên một đạo bạch quang.
Lập tức, một âm thanh trong trẻo vang lên:
- Cử đầu tây bắc phù vân, ỷ thiên vạn lý tu trường kiếm. Nhân ngôn thử đích, dạ thâm trường kiến, đấu ngưu quang diễm.....
Theo âm thanh này vang lên, từng chữ màu vàng, đột nhiên ở trong đao mang tàn sát bừa bãi sáng lên.
Thân ảnh mặc nho bào trắng như tuyết kia, cũng đột nhiên mơ hồ có thể thấy được.
- Ngã giác sơn cao, đàm không thủy lãnh, nguyệt minh tinh đạm. Đãi nhiên tê hạ khán, bằng lan khước phạ, phong lôi nộ, ngư long thảm....
Oanh.
Khi những lời này vừa đọc xong, một khí tức đáng sợ, đột nhiên từ trong đao mang dâng lên.
Thân ảnh mặc nho bào trắng như tuyết kia, quanh thân vờn quanh chữ màu vàng, giống như tản bộ nhàn nhã, từng bước từng bước đi ra từ trong cơn bão đao mang.
Đao mang bốn phía vẫn điên cuồng nhào về phía hắn, nhưng lại bị một cỗ khí tức càng ngày càng cường đại ngăn cản.
Bạch Y Sơn từ trong đao mang đi ra, tóc dài tung bay, nho bào phất phới, thần thái trong hai mắt sáng láng.
Hắn bước từng bước đi về phía Nhạc Dương Lâu, miệng tiếp tục niệm:
- Hạp thúc thương giang đối khởi, quá nguy lâu, dục phi hoàn liễm… Thiên cổ hưng vong, bách niên bi tiếu, nhất thì đăng lãm…
Oanh.
Sau khi đọc xong toàn bộ bài thơ, cả người hắn đột nhiên hóa thành một kim mang, tựa như một thanh lợi kiếm xuất khiếu, nở rộ kiếm quang chói mắt, chém về phía trước.
Trong không khí đột nhiên vang lên tiếng rít chói tai.
Thậm chí còn có mùi khét bay ra.
Hai mắt Nhạc Dương Lâu co rụt lại, hai tay nắm chuôi đao, chém thẳng ra.
Một tiếng nổ lớn.
Kiếm quang cùng đao mang va chạm cùng một chỗ.
Thân ảnh hai người lập tức bao phủ trong quang mang chói mắt, cùng gió bão không ngừng cuồng thét.
Một lát sau.
Hào quang và cơn bão dần dần biến mất.
Thân ảnh hai người lại xuất hiện.
Bạch Y Sơn đứng ở nơi đó, quanh thân vờn quanh phông chữ màu vàng, mái tóc dài tung bay, ánh mắt như đuốc, khóe miệng lần nữa tràn ra một tia máu tươi.
Mà Nhạc Dương Lâu lui về phía sau vài bước, loan đao màu vàng trong tay không ngờ đứt thành hai đoạn.
Nhìn thấy một màn này, mọi người dưới đài đều rung động trong lòng.
Công pháp Nho đạo, quả nhiên thần kỳ khó lường.
Vẻn vẹn chỉ một bài thơ, đã có uy lực lớn như vậy, không ngờ lại đánh gãy bảo đao của Nhạc Dương Lâu.
- Tốt! Tốt lắm.
Vẻ bình thản trên mặt Nhạc Dương Lâu biến thành hứng thú, hào quang trong tay chợt lóe, thanh đoạn đao kia đột nhiên hóa thành bột phấn.
- Nếu ngươi có kỹ năng mới, vậy lão phu cũng sẽ không giấu giếm nữa.
Nói xong, quanh thân hắn đột nhiên loé lên hồng mang, ngưng hiện ra một màn quang mang đỏ như máu, lập tức, toàn bộ thân thể đột nhiên bám vào một tầng lân giáp màu máu.
Thân thể của hắn giống như cũng đột nhiên cao lên, hai nắm đấm biến thành chuỳ lớn khổng lồ.
Khí thế cả người, giống như tăng vọt gấp nhiều lần.
- Huyết Giáp Kỳ Lân Biến.
Một trưởng lão Bồng Lai Tiên Đảo dưới đài biến sắc, kinh hô ra khỏi miệng.
Sắc mặt mấy người Cửu Thiên Dao Đài cũng đều khẽ động.
- Nghe đồn Huyết Giáp Kỳ Lân Biến này, là tuyệt kỹ không truyền của Huyết âm Đạo, sau khi tu hồn giả thi triển, thậm chí có thể đạt tới khí huyết cùng thực lực của luyện thể giả cùng đẳng cấp, tại sao hắn lại có?
- Nghe nói vị Huyết âm Đạo kia đã phi thăng, có lẽ là bị hắn tìm được động phủ, đạt được cơ duyên...
Trong lúc mọi người dưới đài đang nghị luận, khí tức toàn thân Nhạc Dương Lâu đã tăng lên cao nhất.
Hắn đột nhiên hóa thành một đạo hồng ảnh, đến trước mặt Bạch Y Sơn. Một nắm đấm màu đỏ như máu cực lớn, “oanh” một tiếng, nện lên vòng chữ màu vàng trước người Bạch Y Sơn.
Chỉ một cú đấm.
Bạch Y Sơn trực tiếp bị đập đến chấn động thân thể, trượt về phía sau.
Oanh.
Quyền thứ hai, quyền thứ ba.
Nắm tay màu đỏ như máu cực lớn, như cuồng phong bạo vũ phóng tới Bạch Y Sơn.
Khí huyết lực cường đại, làm cho phông chữ màu vàng trên người Bạch Y Sơn lóe lên không ngừng.
Mỗi một quyền nện lên trên, đều có huyết quang cùng kim quang nổ tung.
Oanh! Ầm ầm! Ầm ầm.
Sau hai trăm lẻ một cú đấm.
Phông chữ và ánh sáng màu vàng trước người Bạch Y Sơn, hoàn toàn tan rã.
Hắn trực tiếp bị đánh bay ra ngoài.
Không đợi hắn rơi xuống đất, Nhạc Dương Lâu đột nhiên lại đập ra một quyền mang huyết sắc lớn hơn.