Chỉ thấy hắn hời hợt, nhẹ nhàng trảm một cái, một vầng đao mang bán nguyệt màu vàng khổng lồ, bắn ra.
Mọi người còn chưa thấy rõ, đã đến trước mặt Bạch Y Sơn.
Trước ngực Bạch Y Sơn, đột nhiên hiện ra một bức tranh, trong nháy mắt bức tranh mở ra, từ bên trong bay ra một đạo bạch quang.
Tranh——-
Một tiếng kim loại chạm vào nhau vang lên tiếng ong ong.
Đao mang bán nguyệt của Nhạc Dương Lâu bị ngăn cản, hóa thành điểm điểm quang mang, biến mất không thấy.
Trước ngực Bạch Y Sơn, bức tranh biến mất, trong tay lại có thêm một thanh bảo kiếm màu trắng.
Trên thân kiếm, từng chữ màu vàng hiện ra, tựa như từng đường phù văn màu vàng, lóe ra không ngừng.
Hai người cũng không có bất kỳ trao đổi nào, thân ảnh chợt lóe, đã đứng chung một chỗ.
Mà đao cùng kiếm trong tay hai người cũng trong nháy mắt này, rất nhanh đã giao chiến mấy trăm chiêu.
Đại đa số người tu luyện dưới đài, đều không thấy rõ chiêu số của hai người.
Thậm chí, ngay cả bóng dáng hai người cũng không phân biệt được, hoàn toàn không thấy rõ ai là ai.
Quá nhanh.
Nếu không phải từng trận sóng khí kia giống như thủy triều không ngừng đánh vào màn hào quang trận pháp xung quanh, có một vài tu luyện giả thậm chí còn không biết trên đài hai người đang kịch chiến.
Bụp——
Lại một tiếng ù ù đinh tai nhức óc vang lên.
Bóng dáng hai người đột nhiên tách ra.
Bạch Y Sơn bay ngược ra, đụng vào màn hào quang trận pháp phía sau, mới rơi xuống đất.
Mà bảo kiếm trong tay hắn, thì “Tạch” một tiếng, từ từ đứt gãy.
Lập tức, hóa thành từng văn tự màu vàng, quang mang tối sầm, đều nát bấy mà tản ra, biến mất không thấy.
Lúc này, mọi người dưới đài nhìn rõ tình huống.
- Quả nhiên, vị Bạch viện trưởng kia không phải đối thủ của Nhạc Dương Lâu, bảo kiếm văn tự hóa thực, đều đã bị cắt đứt...
Nhạc Dương Lâu vẫn chưa dừng lại, vẫn không nói một câu, loan đao trong tay nhẹ nhàng vung lên, chỉ hời hợt chém một cái, lại “oanh” một tiếng, bay ra mấy trăm đạo thậm chí mấy ngàn đạo kim sắc đao mang, rậm rạp chằng chịt, bắn nhanh về phía Bạch Y Sơn.
Hai tròng mắt Bạch Y Sơn trầm xuống, một đạo bạch quang đột nhiên ngưng hiện quanh người, bao phủ toàn thân mình.
Ngay sau đó, miệng hắn bắt đầu thì thầm.
Lúc này mọi người ngạc nhiên phát hiện, mỗi khi môi hắn động một chút, liền có một chữ màu vàng từ trong miệng phun ra, lơ lửng trước người hắn.
Oanh.
Lúc này, đao mang rậm rạp chém ra của Nhạc Dương Lâu đã bắn nhanh tới, hung dữ chém vào vòng bảo hộ màu trắng của hắn.
Như mưa rào đánh chuối, liên miên không dứt.
Rất nhanh, màn hào quang màu trắng phát ra tiếng kêu rên, bắt đầu vỡ vụn mà mở ra.
Mà lúc này.
Những chữ màu vàng trước ngực Bạch Y Sơn đột nhiên ngưng tụ thành một vầng mặt trời nhỏ xíu màu vàng, lập tức “ào” một tiếng, đột nhiên quang mang vạn trượng, trong nháy mắt đã bay tới loan đao rậm rạp kia, tiêu tan không còn.
- Bầu trời nắng nóng….
Nhạc Dương Lâu cầm loan đao, vẻ mặt bình thản mở miệng nói:
- Không ngờ nhiều năm như vậy, ngươi vẫn sử dụng bài thơ nho đạo lưu truyền từ thượng cổ này. Xem ra, Nho đạo quả nhiên đã gần đến tuyệt cảnh, sẽ không bao giờ xuất hiện công pháp mới nữa... Đáng tiếc, đáng tiếc...
Nói xong, loan đao trong tay hắn đột nhiên “ầm” một tiếng lớn lên.
Đao mang nở rộ, vượt qua mười trượng.
Xuy ——-
Một tiếng gào thét cắt qua không khí vang lên.
Loan nguyệt đao mang khổng lồ trong nháy mắt chém xuống Bạch Y Sơn.
Ánh nắng chói chang màu vàng trước người Bạch Y Sơn bỗng loé sáng, xoay tròn nghênh đón.
Oanh.
Một tiếng nổ lớn.
Cả tòa chiến đài, cả tòa Cự Viên Phong tựa hồ đều chấn động.
Màn hào quang trận pháp bao phủ chiến đài cũng đột nhiên ong ong một tiếng, lóe ra không ngừng, tựa hồ sắp ngăn cản không được lực lượng nổ tung kinh khủng này.
Mọi người tu luyện giả dưới đài biến sắc, cuống quít lui về phía sau.
Nhưng trận pháp mà Cửu Thiên Dao Đài cùng Bồng Lai Tiên Đảo cùng bố trí vẫn kiên cố không thể phá hủy.
Lực lượng khủng bố cùng sóng gió bị hào quang ngăn cản, quanh quẩn trong chiến đài hồi lâu mới dần dần tiêu tán.
Loan Nguyệt đao mang biến mất.
Vầng ánh sáng màu vàng kia cũng bị chém nát bấy.
Nhạc Dương Lâu đứng tại chỗ, cầm loan đao, y bào phấp phới, không chút nhúc nhích.
Mà Bạch Y Sơn đã bay ra rất xa, sau lưng đã tựa vào màn hào quang cuối cùng, nho bào trên người vỡ tan, khóe miệng tràn ra máu tươi.
Những văn tự màu vàng kia, đã toàn bộ hóa thành hư không.
Nhạc Dương Lâu cầm đao, nâng bước lên, từng bước từng bước đi về phía hắn, trên mũi đao xuất hiện một vòng xoáy màu vàng, năng lượng ngưng tụ càng ngày càng nhanh, càng ngày càng nhiều.
- Nho đạo sớm đã sụp đổ, những công pháp này cũng nên hóa thành lịch sử, theo đó mà đi. Mà Bạch Y Sơn ngươi, kiên trì Nho đạo, sớm đã không còn đường. Giống như ngươi bây giờ, già lão đứt hơi, sớm nên dập tắt...