Phanh.
Bạch Y Sơn nặng nề đụng vào tầng sáng bảo hộ, ngực hơi lõm xuống, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi.
Hắn đột nhiên đưa tay bắt lấy máu tươi bay ra, rơi xuống đất, thân thể hơi nhoáng lên, gắt gao tựa vào màn hào quang phía sau, lập tức mở lòng bàn tay ra, một chữ bằng máu tươi ngưng tụ, đột nhiên chậm rãi bay ra từ lòng bàn tay.
Nhìn chậm chạp, nhưng lại có thể ngăn cản nắm đấm cực lớn mà Nhạc Dương Lâu đang đánh tới.
Bộp.
Nắm đấm bị chặn lại.
Chữ viết do máu tươi ngưng tụ, đột nhiên bộc phát ra một cỗ lực lượng thật lớn, chấn động thân thể Nhạc Dương Lâu nhoáng lên một cái, lui về phía sau.
Lập tức, chữ kia tựa hồ hoàn thành nhiệm vụ, đột nhiên nổ tung mà ra, hóa thành từng chút máu tươi, rơi xuống đất.
Bạch Y Sơn có cơ hội thở dốc này, hào quang trong tay chợt lóe, vuốt ve ngực.
Một mảnh ngực lõm xuống, trong nháy mắt khôi phục như lúc ban đầu.
Nhưng sắc mặt hắn trở nên trắng bệch, ho khan vài tiếng, sau đó lại phun ra một ngụm máu tươi, thân thể nhoáng lên một cái, lung lay sắp đổ.
Mọi người Đại Viêm thấy một màn này, trong lòng đều trầm xuống.
Nhạc Dương Lâu ổn định khí huyết dị động trong lòng, trên nắm tay lại sáng lên quyền mang huyết sắc, lực lượng trong cơ thể rất nhanh đã ngưng tụ vào lòng bàn tay.
Hai mắt của hắn, thậm chí cũng biến thành màu đỏ như máu.
Nhìn cả người giống như một con mãnh thú thượng cổ khát máu.
- Bạch viện trưởng, nhận thua đi...
Lúc này, âm thanh của một nữ tử đột nhiên vang lên dưới đài.
Ánh mắt của những người khác bên cạnh đều nhìn về phía nàng.
Một bộ váy trắng, khí chất cao quý cao quý, đúng là Liên Tuyết tiên tử của Cửu Thiên Dao Đài.
Nàng cũng tu Nho đạo.
Giờ phút này, nàng không để ý ánh mắt kinh ngạc bốn phía, lại một lần nữa nói:
- Đại Viêm các ngươi đã thắng năm trận, còn có hy vọng. Nếu ngươi chết trên sàn đấu, Đại Viêm sẽ hoàn toàn rơi vào bóng tối, không bao giờ nhìn thấy tương lai.
Dừng một chút, nàng lại nói:
- Đạo hữu Nho đạo, chỉ còn lại có mấy người chúng ta, tiểu nữ tử... Không muốn nhìn thấy ngươi ngã xuống.
Ngữ khí cùng thần thái như vậy, đã có người bắt đầu âm thầm suy đoán quan hệ của hai người.
Lưu Vân tiên tử hơi nhíu mày nói:
- Liên Tuyết sư muội, chú ý hình tượng.
Liên Tuyết tiên tử đột nhiên nhìn về phía nàng nói:
- Sư tỷ kêu ta chú ý hình tượng gì? Các ngươi mở mồm là công bằng chính nghĩa, ở trước mặt người tu luyện thiên hạ lại thiên vị Phiêu Miểu Tiên Tông, đã từng chú ý đến hình tượng chưa?
Vừa nghe lời này, sắc mặt Lưu Vân tiên tử trầm xuống.
Những nữ tử khác bên cạnh, thấy tình huống không đúng, vội vàng khuyên bảo.
- Liên Tuyết sư muội, không thể vô lễ với đại sư tỷ.
- Đừng nói nữa, đừng để tông môn khác chê cười.
Lúc này, trên chiến đài đột nhiên vang lên một tiếng rít chói tai.
Ánh mắt Liên Tuyết tiên tử lập tức nhìn về phía đài, sắc mặt trắng bệch, nắm tay trong tay áo nắm chặt, khẽ run rẩy.
Lúc này Nhạc Dương Lâu, cả người bị một quang mang huyết sắc bao phủ, đánh ra một quyền, thiên địa biến sắc, quyền mang huyết sắc trong nháy mắt bao phủ toàn bộ chiến đài.
Giống như máu tươi đầy trời rơi xuống, nhuộm đỏ tất cả không gian trong hào quang.
Mọi người dưới đài, sắc mặt đều biến đổi.
Trong tầm mắt, đều là một mảnh đỏ như máu.
Thân ảnh đơn bạc của Bạch Y Sơn trong nháy mắt đã bị huyết sắc mãnh liệt cắn nuốt, biến mất không thấy.
Mọi người Đại Viêm, sắc mặt trắng bệch.
Thân thể Nam Cung Hỏa Nguyệt đang run rẩy.
Lạc Thanh Chu đứng bên cạnh nàng, nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm nơi thân ảnh vừa rồi biến mất, trong lòng thắt chặt.
Cuối cùng cũng là hắn cho thơ từ quá muộn.
Thời gian ngắn như vậy, chỉ sợ...
Đột nhiên, một ánh sáng trắng sáng lên trong ánh sáng màu máu.
Lập tức, một âm thanh trong trẻo mà quen thuộc vang lên trong tiếng nổ mạnh quyền mang đinh tai nhức óc:
- Thiên địa huyền hoàng, vũ trụ hồng hoang. Nhật nguyệt doanh trắc, thần tú liệt trương. Hàn lai thử vãng, thu thâu đông tàng. Nhuận dư thành tuế... (* Thiên địa huyền hoàng )
(Trời đất mù mịt giữa đen vàng. Vũ trụ hoang vu nước ngập tràn. Đứng xế, mặt trời theo bóng dáng. Vơi, đầy, vầng nguyệt vơi thời gian. Các vì tinh tú như bầy xếp. Phân định đặt tên đã rõ ràng)
Âm thanh từ tốn, xuyên mây bổ đá.
Oanh——-
Một vầng nắng vàng, đột nhiên từ từ dâng lên trong cơn bão quyền mang huyết sắc của Nhạc Dương Lâu.
Như mặt trời ấm áp và tuyết tan chảy.
Huyết sắc đầy trời trong nháy mắt bị xua tan không còn, tan chảy không thấy.
Giống như ánh mặt trời đẩy ra những đám mây đen.
Trên chiến đài, ánh sáng đã được khôi phục lại.
- Lộ kết vi sương. Kim sinh Lệ Thủy. Ngọc xuất Côn Cương... (* Kim sanh Lệ Thủy)
Bạch Y Sơn cầm trong tay ánh mặt trời chói chang, bước từng bước một.
Khí thế cả người đột nhiên tăng vọt, giống như mặt trời chói chang trong tay, hào quang vạn trượng, làm cho người ta không dám nhìn thẳng.